chứng kiến kẻ si tình siết chặt vòng tay, chứng kiến Tiếu Khuynh Vũ lặng
lẽ buông lỏng vòng ôm, luyến tiếc xoay mình, chứng kiến bóng lưng cao
ngất của Phương Quân Càn xa dần, xa dần rồi biến mất cuối trời xa, giữa
trời giữa đất chỉ còn một chấm lửa đỏ rực nhức mắt tan vào mông lung, mê
ảo.
Không rõ vì sao, Dư Nhật chợt cảm giác sống mũi cay xè, chua xót dâng
lên, bất tri bất giác nhấc tay gạt đi những giọt trong veo không rõ gọi là gì
tràn ra nơi hốc mắt.
Hốt nhiên, dưới chân núi ầm ầm vang vọng thanh âm của trăm vạn cái
miệng nhất tề rống lên: “Bệ hạ vạn tuế! Vạn tuế! Vạn vạn tuế!”
“Bệ hạ vạn tuế! Vạn tuế! Vạn vạn tuế!”
Đao thương dựng thẳng, va chạm lanh canh, chiến mã hí vang, dậm chân
cất vó, thanh âm như sóng thần không ngớt xô vào bờ đá dữ dội, đợt sau
kinh khủng hơn đợt trước, đập vào vách núi dựng đứng, hồi thanh cộng
hưởng ầm vang, liên miên không dứt.
Đất dưới chân dường như cũng rùng rùng rung chuyển, Dư Nhật bị cảnh
tượng cả đời mới thấy làm cho kinh hoàng thất sắc. Ngược lại, Tiếu
Khuynh Vũ chỉ lặng lẽ mà đứng, trên khuôn mặt tái nhợt thanh tú hiện ra
biểu cảm phức tạp thực khó hình dung, chẳng rõ là hỉ hoan, hay là bi
thống…
Ngày mười lăm tháng hai Vũ lịch nguyên niên, Đại Khuynh Hoàn Vũ đế
ngự giá thân chinh, thống lĩnh đại quân với Bát Phương tướng sĩ làm chủ
lực, không mất một binh không rơi một tốt xông thẳng đến ngoại thành
Luân Thuần quận, dựng lều hạ trại xa xa, cùng với quân đội Liêu Minh
thiết lập cục diện lưỡng quân tương đối, tranh chấp giằng co. Bát Phương
quân Nam chinh lần này mang theo tổng cộng bảy mươi lăm vạn binh mã,
trong đó năm vạn kỵ binh, đại quân chia theo Tả, Trung, Hữu ba doanh trại