KHUYNH TẪN THIÊN HẠ LOẠN THẾ PHỒN HOA - Trang 1146

Trên vọng canh, Hoàn Vũ đế nhàn nhạt nhổ ra mệnh lệnh: “Thóa mạ.”

(1)

Khi Phương Quân Càn còn là Anh Vũ hầu, thì chính là vô lại trong đám

vương hầu (lời của Vô Song công tử), sau khi đăng cơ, trở thành Hoàng đế
rồi, tính nết vô lại chẳng những không hề thuyên giảm trái lại càng có chiều
hướng nghiêm trọng hơn. Chính xác, một vị quân vương lưu manh đệ nhất
là đây.

Ai cũng biết, tướng lĩnh thế nào thì quân binh thế ấy, đào đâu ra một Bát

Phương quân văn nhã lịch sự để mà trông cậy bây giờ?

Một quân sĩ khinh kỵ binh ngạo nghễ trên lưng ngựa, chẳng những lôi

cha mẹ họ hàng của đối phương toàn bộ ân cần thăm hỏi hết lượt, mà còn
mời luôn cả mười mấy đời tổ tông ông bà nội ngoại thân sơ xa gần của Liêu
quân ra mà biểu lộ một màn cảm khái vô vàn.

Lời chửi hết sức chanh chua ngoa ngoắt, đanh đá điêu toa, tôn nghiêm

đến như đầu heo mà nghe được cũng phải đập luôn vào tường chết quách
cho rồi!

Nếu mà còn nhẫn nhịn thêm được, đại quân Liêu Minh kia quả thực

chẳng còn kẻ nào xứng làm đàn ông nữa!

Trống trận liên hồi động thiên chấn địa, cổng thành bật tung, từ bên trong

truyền ra tiếng vó ngựa rầm rập dậm cuồng, kỵ binh Liêu Minh như thủy
triều tràn ra lênh láng, đen nghịt cổng thành, một khoảng lớn bên ngoài
thành ngập trong khói bụi vần vũ, mịt mù.

Khí thế kinh người, số lượng so với Bát Phương quân đang cao giọng

thóa mạ phía dưới thành ước chừng gần gấp đôi!

Bát Phương quân trước sau không hề nao núng, đồng loạt ngẩng cao đầu

nghênh chiến, một cánh quân tà tà chọc thẳng vào đội ngũ kỵ binh Liêu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.