KHUYNH TẪN THIÊN HẠ LOẠN THẾ PHỒN HOA - Trang 213

KHUYNH TẪN THIÊN HẠ LOẠN THẾ PHỒN HOA

Thương Hải Di Mặc

www.dtv-ebook.com

Quyển 2

Chương 27

Lần này thì hay rồi, lộ trình vốn đã trùng điệp trắc trở lại càng nguy hiểm

hơn vạn phần.

Thủ hạ của Tiếu Khuynh Vũ đều tự hỏi vì sao công tử cứ tự đi tìm phiền

phức mà vận vào người. Có điều, thắc mắc thì cứ thắc mắc, tuyệt không ai
dám phản đối, vì phàm Tiếu Khuynh Vũ đã làm việc gì, đều có lý do riêng
của y.

Kỳ thật, cho dù Tiếu Khuynh Vũ chỉ vào vầng thái dương đang tỏa ánh

chói chang mà bảo đó là mặt trăng thì bọn họ cũng nhất nhất nghe theo, nói
chắc như đinh đóng cột rằng – Đúng vậy! Đó chính là mặt trăng!

Thì sao nào? Mọi người đều bảo đó là mặt trời ư? Buồn cười, không thể

có chuyện đó, công tử luôn luôn đúng, nhất định mọi người đã sai…

Khuôn mặt Thích Vô Ưu trong trẻo thuần khiết như ngọc quý, nói

chuyện lại hóm hỉnh hài hước, luôn mang lại tiếng cười ý vị sảng khoái,
nhưng đồng thời câu nào nói ra cũng là miên lý tàng châm (1), khiến cho kẻ
hữu ý nghe qua đều phải sinh tâm cảnh giác, đề phòng cao độ.

Tiếu Khuynh Vũ phong hoa tuyệt đại, ôn nhuận văn nhã, thanh quý diễm

lệ, trong lời nói luôn toát ra thâm ý sâu xa cùng thái độ cẩn trọng, chừng
mực.

Thủ hạ cả hai bên ngán ngại nhất là nghe hai người đàm đạo, chỉ một lần

lắng nghe cũng đủ làm cho trí óc trở nên hồ đồ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.