“Ta đến đưa ông ra ngoài. Ra khỏi cung rồi Tiếu mỗ sẽ sắp xếp chu đáo
cho ông an hưởng tuổi già, làm một ông lão bình thường, không bao giờ trở
về nữa.”
Phương Gia Duệ ngứa miệng châm chích: “Trẫm còn tưởng công tử Vô
Song đến giết cha đấy chứ. Giết người diệt khẩu êm đẹp mọi bề chẳng phải
tốt hơn ư?”
Tiếu Khuynh Vũ nhếch môi cười bi ai, quầng trăng ảm đạm.
Nhẹ nhàng phun ra một câu: “Ta không phải ông.”
Phương Gia Duệ không tiếc lời lăng mạ: “Ngươi bất hiếu với cha, bất
trung với nước, phản bội thân tộc, bội nghịch luân thường thiên lý bất
dung!”
“Tiếu Khuynh Vũ đời này chỉ đi trên con đường bản thân đã chọn, không
ngu trung, không ngu hiếu, chỉ cần có thể cứu thiên hạ thương sinh, dù bức
bách Tiếu Khuynh Vũ thế nào đi nữa, Tiếu Khuynh Vũ trước sau vẫn sẽ
tiếp tục đi đến cuối con đường, không quay đầu lại.” – Đây chính là câu trả
lời của Tiếu Khuynh Vũ. Phải chăng trong đó, bao hàm từng chữ chính là
quyết tâm cùng dũng khí bực nào của nam tử tuổi trẻ này?
Thời khắc y nói ra điều đó, vẻ mặt phi thường bình tĩnh, nhưng đôi mắt
trong sáng kia lại sắc nhọn tựa hồ ủ trong ba thước hàn băng, khoảnh khắc
chọc vào mắt Phương Gia Duệ tê buốt!
“Ngươi nghĩ đi, làm cách nào có thể cùng với hắn chứ. Hắn là ca ca của
ngươi!”
“Chuyện đó Tiếu mỗ tự biết điều tra cho rõ.” – Nhãn thần Vô Song công
tử trở nên kiên định, nhấn mạnh từng chữ một, “Tiếu mỗ không tin mẫu
hậu có thể cùng với Định Quốc Vương gia… có quan hệ. Tiếu mỗ không
tin mẹ mình lại là người lẳng lơ trắc nết, lỗi đức chính chuyên như vậy!”