Hiền thần, tri kỷ, bằng hữu hay là tình nhân?
Họ sở dĩ có thể chấp nhận mối tình bội nghịch luân thường thế sở bất
dung của hai nam tử chính là vì họ toàn tâm toàn ý sùng bái nhị vị nam
nhân tuyệt thế này, hết thảy thâm tình hậu ý của hai người đó, họ là những
người chứng kiến từ đầu đến cuối.
Nhưng mà, họ có thể chấp nhận, không có nghĩa là tất cả thiên hạ đều có
thể chấp nhận.
Thích Vô Ưu cười khổ: “Hoàng Phủ đại nhân, vấn đề ngài đưa ra quả
thực có chút nhạy cảm…”
“Mong Thích quân sư chỉ giáo giúp.”
“Vô Ưu lúc đầu đối với chuyện này cũng từng có một thời gian dài
hoang mang bất định. Cũng như tuyệt đại đa số người khác, Vô Ưu không
thể nào thoát khỏi những ràng buộc của luân lý thế tục, Thích Vô Ưu ta nào
phải người siêu thoát đến vậy!”
“Sau khi công tử hồi kinh để xử lý việc cầu thân của Thuần Dương công
chúa, mấy tháng sau đó Tiểu hầu gia một mình một ngựa trở về kinh thành
tìm người. Rất nhanh, Bát Phương quân lại nghe tin Tiểu hầu gia công
nhiên bày tỏ tình cảm của mình với công tử ngay tại Kim Loan điện… Lúc
đó Thích mỗ cũng kinh ngạc ngẩn người. Thích mỗ từ sớm đã biết Tiểu hầu
gia yêu mến công tử, nhưng không ngờ hầu gia lại có thể đem tình cảm trái
ngang của mình công bố thiên hạ, ồn ào đến nỗi không có ai là không biết.
Thích Vô Ưu vì hai người họ mà chúc phúc, song làm sao ngăn được lòng
mình xót xa. Nam nhân kỳ tài kiêu ngạo đỉnh thiên lập địa như Hầu gia,
phải có bao nhiêu quyết tâm mới dám ở trước mặt nhân thế thừa nhận sự
thật rằng mình đã yêu một nam tử? Nam nhân tuyệt thế vô song thanh quý
không chút tỳ vết như công tử, phải có bao nhiêu dũng khí để tiếp nhận sợi
chỉ đỏ mà nam tử khác buộc lên tóc mình… Những người khác không thể