KHUYNH TẪN THIÊN HẠ LOẠN THẾ PHỒN HOA - Trang 1041

ngữ điệu thản nhiên bình đạm như thường lệ mà trả lời, thì chẳng khác nào
đem hảo ý của Liễu Trần đại sư vứt ra ngoài cửa, cũng có nghĩa là tự chặn
đường lui của chính mình.

Bước ra khỏi Đại Tướng Quốc tự, mưa tuyết đã tạnh hẳn.

Tiếu Khuynh Vũ liếc Phương Quân Càn bằng một ánh mắt quái lạ: sau

khi rời khỏi Tướng Quốc tự, Phương Quân Càn vẫn chưa mở miệng nói câu
nào.

“Khuynh Vũ…”

Hắn có vẻ do dự, nắm chặt lấy tay y: “Bổn hầu đem phúc thọ của mình

chia cho Khuynh Vũ, Khuynh Vũ nhất định sẽ đa phúc đa thọ mà.”

Tiếu Khuynh Vũ nhìn biểu cảm cùng hành động không khác chi tiểu hài

tử của hắn, nhịn không được phì cười: “Tiểu hầu gia mới rồi còn nói là
không tin số mệnh.”

Phương tiểu hầu gia nhếch môi cười khổ: “Mấy lời đó lão hòa thượng

nói có vẻ rất hữu lý, rất thuyết phục, là muốn bổn hầu phải sợ… Lão chẳng
phải đã nói tương lai bổn hầu quân lâm thiên hạ đó sao, vậy thì bổn hậu
nhất định duyên sâu phúc lớn, bổn hầu chia một nửa cho Khuynh Vũ, cầu
mong trời cao có mắt ban cho Khuynh Vũ cùng Phương Quân Càn bên
nhau răng long đầu bạc. Bổn hầu không tham lam đâu mà!”

Tiếu Khuynh Vũ thong thả lắc đầu: “Nếu như đến cả phúc thọ cũng có

thể chia sẻ, thiên hạ này há chẳng phải loạn sao? Con người có thể xấu đẹp,
giàu nghèo, sang hèn, quý tiện khác nhau, song việc tử sinh lại là tối công
bằng. Phàm là người, dù kinh tài tuyệt diễm, dù vô đức vô năng, nào ai
tránh khỏi cái chết. Sinh tử tuần hoàn, sớm hôm hoa nở, chiều hôm hoa tàn,
đã là quy luật, nào ai có thể cưỡng cầu?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.