KHUYNH TẪN THIÊN HẠ LOẠN THẾ PHỒN HOA - Trang 1042

“Sao chứ? Khuynh Vũ nhất định sẽ sống lâu, rất lâu mà… Phương Quân

Càn không muốn chỉ có một mình lẻ loi hiu quạnh ở lại trần thế này đâu.”

Hắn quả thực không dám tưởng tượng đến nếu như có một ngày y bỏ hắn

mà đi thì chính mình sẽ trở nên như thế nào! Nỗi đau đớn như thể dao nhọn
xuyên tim như thế, bản thân tuyệt đối không dám nghĩ đến lần thứ hai!

Khóe môi bất chợt cong lên một nụ cười, nụ cười phảng phất ngốc si.

Đôi mắt ai xưa nay vốn luôn trong sáng mà lợi hại, lúc này nhu hòa như
mộng như mê, tựa hồ trên khuôn mặt tuấn mỹ phi phàm vừa có sợi lông vũ
non mềm lướt nhẹ, “Cùng lắm thì, Tiếu Khuynh Vũ trên đường xuống
Hoàng Tuyền đi chậm một chút chờ huynh là được.”

Phương Quân Càn tươi tỉnh hẳn ra: “Nói rất hay.”

Trên người công tử Vô Song, áo choàng lông trắng muốt không nhiễm

bụi trần, dáng điệu thanh nhã thong dong, tựa tiên nhân xưa kia nhàn tản
lướt theo gió mây du ngoạn, mỉm cười rất nhẹ: “Ừ, nói rất hay.”

Phương Quân Càn hốt nhiên nhớ lại, ngày trước khi mình lầm tưởng

Tiếu Khuynh Vũ đã rời thế gian, bỏ mình mà đi, đã từng ngước mặt lên trời
cầu xin, nếu có thể còn được bên y lần nữa, thì nguyện không tiếc giảm một
nửa tuổi thọ của mình.

Nếu lời thề đó thực sự ứng nghiệm, vậy lẽ tất nhiên là hắn sẽ không để

cho y phải chờ đợi mình quá lâu.

Cũng tốt, cũng tốt mà…

Phương Quân Càn không hề tham lam, chỉ nguyện cùng Khuynh Vũ

đồng sinh đồng tử. Nhược bằng không, trên đường xuống Hoàng Tuyền chỉ
có một mình Khuynh Vũ bước đi, y sẽ lạnh lẽo bao nhiêu, cô đơn bao
nhiêu, tịch mịch bao nhiêu…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.