KHUYNH TẪN THIÊN HẠ LOẠN THẾ PHỒN HOA - Trang 1043

Chỉ là Phương Quân Càn chưa bao giờ nghĩ rằng, khoảnh khắc bạch y

thiếu niên nhận lấy Hoàng Tuyền kiếm, đã chú định hai người sẽ sớm đứng
tại hai đầu sinh tử mà ngóng nhìn nhau.

Bích Lạc Hoàng Tuyền, chính là khoảng cách xa xôi diệu vợi nhất thế

gian. Một tại đỉnh trời, một nơi đáy đất, tựa nỗi bi kịch Sâm Thương, vĩnh
viễn không bao giờ gặp được nhau trên bầu trời đêm vô vàn tinh tú.

Phương Quân Càn, ngươi suốt đời này không con không cháu, không

người thừa tự, bao nhiêu tình yêu cả một đời người đều đặt tại một bóng
hình mãi chỉ tồn tại trong ký ức, cô ngạo, quật cường, hệt như giữa băng
sơn tuyết địa, xòe cánh bừng nở một đóa hồng liên.

Tiếu Khuynh Vũ, ngươi sẽ đứng bên bờ sông Tam Đồ chờ đợi thân ảnh

hồng y tựa hỏa ấy. Mòn mỏi chờ đợi mười sáu năm.

Mãi mãi, đến khi mắt tắt ánh dương, đen nghịt ráng chiều, mãi mãi, đến

lúc biển rộng hóa nương dâu, kết tụ thành một vòng luân hồi hoàn mỹ,
chính là vì, lời thề ước chờ đợi lúc ban sơ.

Vĩnh viễn… Đến tột cùng là bao lâu?

Dãy núi Cổ Đỗ nhấp nhô trùng điệp không thấy điểm tận cùng, tựa một

thiếu nữ diễm lệ khoác áo lụa xanh nằm nghiêng nghiêng trên bình nguyên
mênh mông vô tận, nơi đây chính là biên giới của Đại Khánh và Liêu
Minh.

Một bóng người áo đen cao gầy xăm xăm băng xuyên qua rừng cây rậm

rạp. Kỳ quái là ở chỗ, nơi nào ông ta đi qua, ở đó chim thú côn trùng nín
bặt, thậm chí ngay cả cỏ cây cũng đột ngột héo rũ lìa cành, không còn sự
sống.

Đột nhiên, người đó quay phắt đầu lại, tròng mắt trắng dã thoáng lóe tia

âm lãnh, trên khuôn mặt tái nhợt không ngần ngại lộ ra vẻ khinh khỉnh coi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.