KHUYNH TẪN THIÊN HẠ LOẠN THẾ PHỒN HOA - Trang 117

phả ra hơi thở đầy sát khí: “Phương Quân Càn, muốn chết cứ việc nói
thẳng!”

Phương Quân Càn thốt ra một tiếng ai thán, rồi đột nhiên quỳ xuống đất,

ngang bằng với Tiếu Khuynh Vũ, hai mắt nhìn thẳng y: “Khuynh Vũ hãy
tha thứ cho bổn hầu vì nhất thời hồ đồ một lần đi. Hãy vì ta mà thu nhận
kiếm này, dẫu nó chẳng đáng làm lễ vật bồi tội. Thân là nam tử hán đại
trượng phu, hãy đừng quá cân đo đong đếm chi li được không?”

Hắn trịnh trọng hai tay nâng hai thanh Bích Lạc, Hoàng Tuyền đặt vào

tận tay Tiếu Khuynh Vũ.

Hai thanh bảo kiếm đặt cạnh nhau, hình dáng tương tự như cùng một

khối đúc nên, trên thân kiếm ẩn ẩn hiện hiện khí thế sắc bén đáng sợ, nửa
hư nửa thực.

Chuôi kiếm được điêu khắc tỉ mỉ từ gỗ tử đàn (3) mà thành. Kiếm được

chế tác hết sức tinh diệu, nhưng không theo bất kỳ một dạng thức sẵn có
nào, đường cong của thân kiếm mềm mại uyển chuyển như nước chảy, bất
luận nhận xét trên phương diện nào cũng đều phải trầm trồ tán thưởng, thừa
nhận đây là một tuyệt phẩm hiếm thấy trên đời.

Tiếu Khuynh Vũ mân mê chuôi kiếm của thanh Hoàng Tuyền. Hoa văn

được điêu khắc cực kỳ tinh xảo, huyền ảo như mộng, áp bàn tay vào vô
cùng thoải mái, tựa hồ như bảo kiếm này vì y mà được đúc ra vậy.

‘Xoạt’, một tiếng như rồng ngâm! Tiếu Khuynh Vũ rút kiếm khỏi vỏ.

Thân kiếm thanh mảnh, thon dài, hơi cong, dưới ánh mặt trời, lưỡi kiếm

bén ngót tỏa ra một đạo lưu quang vàng óng rực rỡ.

“Đúng là kiếm tốt!” Tiếu Khuynh Vũ không khỏi buột miệng tán thưởng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.