KHUYNH TẪN THIÊN HẠ LOẠN THẾ PHỒN HOA - Trang 1189

Đôi đồng tử của Vô Song dịu dàng tựa ánh trăng, mông lung hư ảo,

giọng nói như vọng về từ đâu đó rất xa, mà cũng triền miên tư lự: “Sẽ
không bỏ đi nữa đâu…”

Lời vừa đáp xuống nhẹ nhàng, vòng tay của Phương Quân Càn đã vươn

ra ôm lấy người ấy siết chặt vào lồng ngực mình!

Tì cằm lên bờ vai mảnh khảnh, hơi thở nhè nhẹ phả lên phất phơ lọn tóc

mềm, hương thơm u nhã tinh khiết của hoa đào thoang thoảng như ẩn như
hiện trong bạch y trắng tinh, có bao nhiêu ngôn từ cũng không kể xiết
những vui sướng hỷ hoan đang dồn dập ập về từ khắp bốn phương tám
hướng.

“Khuynh Vũ, có biết không, giây phút Phương Quân Càn cận kề cái chết,

trong lòng điều duy nhất ta nghĩ đến không phải thiên hạ quốc gia, chẳng
phải giang sơn xã tắc, mà chính là… huynh…”

Cho dù thân vây tuyệt cảnh, khoảnh khắc cái chết cầm chắc trong tay,

điều khiến cho linh hồn hắn mãi mơ màng trong mộng, quẩn quanh vướng
mắc không thể rời đi, vẫn chỉ là y.

Hắn không cần biết, những người khác vào giây phút cận kề sinh tử sẽ

nghĩ đến điều gì.

Hắn chỉ biết rằng, bản thân mình lúc đó chỉ muốn nhìn lại khuôn mặt ấy

lần cuối cùng mà thôi.

“Khuynh Vũ, lúc đó, ta đã tự nói với mình…”

“Kỳ thực, chỉ cần ở bên nhau, dù có bất cứ điều gì xảy ra, cũng không

sao cả…”

Khe khẽ khép mắt, Tiếu Khuynh Vũ mỉm cười, nụ cười ôn nhu như

nước, dịu dàng như mây, nhẹ nhàng áp mặt lên bờ vai to rộng vững chãi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.