điểm nhẹ vệt chu sa, lung linh thắm đỏ, phong lưu khoái hoạt nhưng chẳng
khoa trương mà tao nhã thanh cao, không chút tỳ vết.
“Hiiii” – Hắc câu hí lên một tiếng, âu yếm định rúc đầu vào ngực Vô
Song công tử nịnh nọt lấy lòng.
Hoàn Vũ đế ra vẻ tức giận ghì chặt dây cương quyết không cho ngựa yêu
nhúc nhích: “Hắc tiểu tử kia ngươi nhìn đi đâu vậy hả? Cho ngươi biết, y là
người của ta. Ngươi bình thường liếc mắt đưa tình với Tiểu bạch ta đã mắt
nhắm mắt mở bỏ qua không thèm ngó đến, giờ lại còn muốn được đằng
chân lân đằng đầu, ngay cả người của ta cũng dám to gan mon men đến gần
xun xoe nịnh bợ sao?!”
Hắc câu bị ăn mắng cúi đầu rên lên ư ử, đôi mắt sáng trong veo long lanh
ngấn nước, tủi thân ngập tràn.
Vô Song công tử thầm cảm thán: Chủ nào ngựa nấy.
“Phương Quân Càn, chúng ta khi nào thì đến Bát Phương Thành?”
“Cứ đi ngược con sông nhỏ này khoảng bảy dặm nữa sẽ đến địa giới của
Bát Phương Thành.” – Phương Quân Càn vô cùng cảm khái, “Thật sự
không nghĩ rằng, chúng ta còn có thể trở về nơi đó…”
“Tiếu mỗ cũng không nghĩ,” – Tiếu Khuynh Vũ mỉm cười nhàn nhạt,
sương tan trong nắng sớm, đèn buồn trước ánh dương, “Một ngày nào đó,
còn có thể trở về thăm lại chốn xưa.”
Ngày hôm ấy, một thân một mình ra đi vì quốc nạn, từ sớm đã không
màng đến tử sinh, trước khi đi, tất cả những gì thuộc về bản thân, là nên
hay không nên, là có thể hay không thể, hết thảy đều gửi lại ở nơi hắn, bởi
vì, luôn tâm niệm trong lòng rằng, lần này ly biệt, sẽ là vĩnh quyết.