KHUYNH TẪN THIÊN HẠ LOẠN THẾ PHỒN HOA - Trang 1335

“A di đà Phật.” – Liễu Trần đại sư nở nụ cười ôn hòa nhã nhặn cố hữu,

trên người chỉ thoang thoảng mùi đàn hương thanh đạm, vậy mà vô tình
trung lại có thể nhẹ nhàng vỗ về cõi lòng xôn xao dậy sóng chung quanh.

“Thí chủ đã có lời mời, lão nạp cung kính chi bằng phụng mệnh.” – Cầm

lên quân đen, Liễu Trần cẩn thận quan sát toàn bộ cuộc cờ.

Nhìn rồi lại nhìn, quan sát rồi lại quan sát, hồi lâu, đôi chân mày dài bạc

trắng của Liễu Trần càng lúc càng nhăn tít.

Vô Song công tử vẫn bình thản chờ đợi, dáng vẻ bất động lãnh đạm,

chẳng chút gợn sóng, hoàn toàn không thấy dù chỉ nửa điểm nôn nóng,
cũng không có dù chỉ nửa điểm bất mãn nào.

Rõ ràng đã vào tháng tư, tiết xuân ấm áp, hoa cỏ ngát hương, thế nhưng

quanh người y chỉ vương vất một làn hương thanh lãnh dịu dàng của hoa
đào, tựa hồ cũng là hương thơm tự nhiên tỏa ra từ tận sâu thẳm linh hồn
vậy.

“Quân trắng sát khí quá mạnh, giống như đã xâm nhập vào tận lục phủ

ngũ tạng. Công tử, người…”

Đối diện với ánh mắt tinh anh thấu triệt của Liễu Trần phương trượng,

công tử Vô Song chỉ còn biết mỉm cười gượng gạo.

“Cho dù Tiếu thí chủ chê cười lão nạp nhiều chuyện, lão nạp vẫn muốn

khuyên công tử một câu, những chuyện vắt kiệt tâm huyết đối với công tử
chỉ có trăm nghìn cái hại mà không chút lợi ích, công tử phải sớm buông
tay bỏ qua chính sự, chuyên tâm điều dưỡng, cách ly khỏi chốn tranh chấp
thị phi, ấy mới là trường sinh chi đạo.”

Tiếu Khuynh Vũ nhàn nhạt đáp: “Đa tạ lời dạy của phương trượng, Tiếu

mỗ tâm lĩnh.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.