giận!
Mà không phải chỉ mình Hoàn Vũ đế mới tâm tâm niệm niệm báo thù
rửa hận, hết thảy tướng sĩ bên dưới có ai lại không cay cú ôm mối nhục
trong lòng, cả ngày xoa tay múa chân nghiến răng ken két chỉ muốn xông
ra san bằng Liêu Minh cho hả giận.
“Đã là sở nguyện của Liêu Minh, có lý nào chúng ta lại làm hảo bằng
hữu thất vọng được.” – Lần này, chẳng những thu phục Luân Thuần quận
làm vốn, lại còn phải kiếm lời nữa, dạy cho Liêu Minh một bài học đích
đáng cả đời không dám quên!
Hai mắt Hoàn Vũ đế sáng quắc như điện, đảo quanh bốn phía, nhân hãi
thần kinh, “Phải cho Nghị Phi Triết kia mở to mắt ra để thấy ai mới thực sự
là bá chủ chân chính của đại lục này!”
Quần thần dưới diện nhất tề quỳ rạp xuống, đồng thanh hô vang như
sấm: “Vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!!!”
“Cái gì cơ, Thích quân sư muốn theo quân xuất chinh?” – Trong Ngự thư
phòng, Hoàn Vũ đế nghe lời thỉnh cầu của Thích quân sư quả thực cả kinh
không kịp phản ứng.
Không phải hắn không tin Thích Vô Ưu, chỉ là Liêu Minh dù sao cũng
từng là chủ nhân của Thích Vô Ưu, đối với loại sự việc lần này, lẽ ra Thích
Vô Ưu trốn tránh không đụng độ còn không kịp mới phải.
“Bệ hạ, chính bởi vì Liêu Minh là chủ cũ của Vô Ưu, cho nên Vô Ưu
mới có ý muốn cùng Liêu Minh chấm dứt dây dưa quan hệ.”
“Chấm dứt?” – Hoàn Vũ đế lười biếng chống cằm, mắt lim dim, rất có
hứng thú hỏi tiếp, “Chấm dứt như thế nào?”