KHUYNH TẪN THIÊN HẠ LOẠN THẾ PHỒN HOA - Trang 1344

“Ý của Thích quân sư là muốn giúp quân ta có thể đốn hạ Liêu Minh mà

không cần hao binh tổn tướng, giết chóc quá nhiều, tránh thương vong
không cần thiết.” – Vô Song công tử mở miệng giải vây cho quân sư.

Thích quân sư cúi gập người kính nể: “Người hiểu ta nhất ngoài công tử

ra quả thực không còn ai khác.”

Vô Song công tử phe phẩy chiết phiến: “Thích quân sư nhiều năm sống

tại Liêu Minh, tất nhiên đối với địa thế, dân tình rõ như lòng bàn tay, nếu có
được sự trợ giúp của Thích quân sư, tin chắc rằng thắng lợi của quân ta chỉ
là ngày một ngày hai thôi.”

Hoàn Vũ đế mắt ánh lên tia phức tạp: “Chính là bởi vì vậy, chắc chắn

Thích quân sư sẽ lại gánh thêm tiếng xấu bán chủ cầu vinh, chẳng niệm
tình xưa cho mà xem.”

Nghe vậy, tròng mắt Thích Vô Ưu nóng lên vì cảm kích, vẻ mặt vốn còn

đôi chút do dự thoáng chốc được thay thế bằng nét cười ung dung rạng rỡ.

“Có được lời này của Bệ hạ, Vô Ưu có chết cũng không tiếc.”

Đao thương sáng quắc tua tủa như rừng, trùng trùng điệp điệp ngút ngàn

tầm mắt. Khinh bộ binh, trọng giáp bộ binh, thuẫn binh, cung binh, khinh
kỵ binh, trọng kỵ binh… Bát Phương quân hàng ngũ chỉnh tề, dàn trận
nghiêm cẩn, khí thế hừng hực tung hoành khắp cả bình nguyên mênh mông
bên ngoài Hoàng thành.

Tướng sĩ lần này ra chiến trường, hết thảy đều là những lão binh đã theo

Hoàn Vũ đế một đường chinh chiến từ bấy đến nay, cũng chính là lực
lượng tinh nhuệ nhất của đế quốc! Xông xáo qua nhiều trận địa, lội biển
máu, vượt núi thây, băng đồng chết, trên người tự nhiên cũng hình thành
một thứ sát khí vô hình được tôi luyện thuần túy từ máu huyết cùng mạng
sống của kẻ thù.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.