KHUYNH TẪN THIÊN HẠ LOẠN THẾ PHỒN HOA - Trang 1350

Nhẹ nhàng vuốt ve lọn tóc mai thả dài trước ngực, đôi mắt bạch y công

tử ánh lên nét cười: “Vậy huynh xem, sinh nhật của Tiếu mỗ định vào ngày
nào thì tốt hơn?”

Nam nhân kia đi đi lại lại ra chiều suy nghĩ, trường bào như lửa của hắn

phấp phới trước mặt như cánh chim ưng toan cất mình bay lượn. Hốt nhiên
quay đầu lại, tà tà cười: “Khuynh Vũ chắc chắn sinh sau ta.”

Tuy không quen nhìn biểu cảm đoan chắc đến đắc ý của hắn, nhưng bất

quá, cũng không thể phủ nhận sự thật: “Không sai.”

“Mồng mười tháng tám thì thế nào?”

Cả người bạch y công tử khẽ run lên.

“Chẳng phải dân gian vẫn truyền tụng rằng, ngày mồng mười tháng tám

năm đó, tất cả đào hoa vốn đã trút lá úa tàn chỉ trong một đêm bừng nở đẹp
đến khuynh quốc khuynh thành đó sao? Phương Quân Càn có cảm giác đó
là do ông trời ban tặng món quà tốt đẹp nhất nhân ngày Khuynh Vũ chào
đời!”

Một tia biểu cảm phức tạp khó có thể nói ra thành lời rất nhanh xẹt qua

dung nhan tuyệt thế vô song, y chăm chú nhìn hắn.

Hắn làm sao đoán biết được…

Gương mặt tươi cười của hồng y nam tử càng ấm áp như nắng xuân:

“Khuynh Vũ, huynh cảm thấy thế nào?”

Đào hoa trong gió lả tả lìa cành, như mê như mộng.

Lạc anh phiêu lãng quyện không khí, gió xuân chẳng nói vì ai si.

Tiếu Khuynh Vũ ngồi bật dậy!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.