KHUYNH TẪN THIÊN HẠ LOẠN THẾ PHỒN HOA - Trang 1375

Không nhẫn tâm làm tổn thương lòng tốt của người khác, tuy không

đồng tình với phương pháp chẩn bệnh bốc thuốc của ngự y, nhưng Vô Song
công tử vẫn đón lấy chén thuốc, chậm rãi uống cạn một hơi.

Trương Tẫn Nhai cười mủm mỉm nhận lại chiếc chén không: “Vậy mới

đúng chứ! Bằng không đợi đến lúc Bệ hạ trở về nhất định sẽ cằn nhằn mãi
cho mà xem.”

Liên quan gì đến hắn?

Vô Song công tử yếu ớt ho khan vài tiếng, Trương tiểu bằng hữu hoảng

hồn vội vàng vỗ vỗ vào lưng y thông khí.

Tiếu Khuynh Vũ nhàn nhạt nói: “Nếu chỉ cần linh đơn diệu dược là có

thể sống lâu trăm tuổi, vậy thì lịch đại đế vương kia còn không phải chen
chúc nhau loạn lên rồi sao. Huống chi, y thuật của những ngự y này liệu có
cao minh hơn vi sư không?”

Trương tiểu bằng hữu xụ mặt: “Người bệnh không tự chữa được cho

mình, đây chẳng phải chính miệng công tử nói à.”

Vô Song công tử ngắm nhìn cậu thiếu niên mười bốn tuổi một tay mình

nuôi lớn trước mặt, mỉm cười vô hạn yêu thương.

Trương Tẫn Nhai tinh ý lót một chiếc gối bông mềm mại dưới lưng công

tử: “Công tử, vì sao lại phải giấu kín chuyện người an toàn thoát hiểm
vậy?”

Tiếu Khuynh Vũ phì cười: “Tẫn Nhai thông minh lắm mà, tự suy nghĩ

xem.”

Trương Tẫn Nhai trầm tư một chút: “Công tử trọng thương, không thể

dụng võ, làm như vậy sẽ khiến các quốc nghĩ rằng công tử thực sự gặp nạn
mà lơ là cảnh giác chúng ta?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.