KHUYNH TẪN THIÊN HẠ LOẠN THẾ PHỒN HOA - Trang 1377

công tử ngay cả hô hấp cũng khó khăn, không thể vận công dụng võ, không
có khả năng tự bảo vệ mình…” Trương Tẫn Nhai càng nói càng thê thiết,
“Công tử, kỳ thực con không hề tin tưởng đám ngự y gì đó! Không giấu
công tử, con đã nhờ người đi mời Dư thần y đến rồi, chờ Dư thần y đến
đây, có ông ta chiếu cố công tử, con mới yên tâm… Công tử người đừng
trách mắng con nha! Con biết làm vậy phiền lụy đến Dư thần y là không
đúng, nhưng con mặc kệ, chỉ quan tâm đến công tử thôi!”

Tiếu Khuynh Vũ liếc xéo cậu bé: “Chỉ được cái khua môi múa mép là

nhanh thôi.”

“Nóng quá đi, nóng thật…” – Trương Tẫn Nhai giả ngu cười cười, “Cái

gì đã gần sang tháng mười rồi mà vẫn còn nóng như vậy, công tử có phải
cũng thấy nóng không?” Đoạn vờ vịt phe phẩy quạt quạt mát cho công tử,
bày ra bộ dạng nịnh nọt lấy lòng.

“Tẫn Nhai, di thể của Lao Thúc đã an táng chu tất chưa?”

“Dạ rồi, đã an táng cẩn thận ở Cổ Liệt lăng.”

“Cổ Liệt lăng… Định Quốc Vương gia, Lan Di, Vũ Yến, Lao Thúc, và

còn có rất nhiều người cùng Tiếu mỗ có duyên có phận, có tình có nghĩa,
có cả bứt rứt dằn vặt… cũng đều được an táng ở đó.”

“Họ ở trên trời có linh thiêng, tất nhiên rất mong chờ Tiếu mỗ một lúc

nào đó đến bái tế…”

Không khí trong tiểu lâu đang vui vẻ bất chợt trầm xuống, nỗi đau xót bi

thương len lỏi dâng tràn, liên miên không dứt.

Tiếu Khuynh Vũ ngả người suy tư như phiêu trong mộng, bạch y trắng

muốt tựa mây, nhìn mông lung vào khoảng không: “Tẫn Nhai, đàn bản
《Phù sinh nhược mộng》cho vi sư nghe đi…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.