Phát hiện ra Tiếu Khuynh Vũ, Phương Quân Càn chậm rãi bước đến,
trên môi cố nở một nụ cười miễn cưỡng, ảm đạm: “Khuynh Vũ cũng đến
sao?”
“Phải, ta đã đến!”
“Khuynh Vũ…” – Phương Quân Càn lặng lẽ vịn tay vào lưng của luân y,
chuẩn bị giúp Tiếu Khuynh Vũ rời đi, “Chúng ta đi thôi!”
Vô Song công tử mân mê bàn tay quấn kim tuyến, thần thái thanh tịnh ôn
hòa, vân đạm phong khinh, gương mặt không hề biểu lộ cảm xúc vui buồn,
dù chỉ một thoáng, hoàn toàn tĩnh tại.
“Phương Quân Càn, tại sao lại làm vậy? Chẳng phải Vương gia đã dặn
huynh không được đi vào chỗ chết sao?”
Phương Quân Càn giật nảy mình: “Thì ra… thì ra đêm qua người đã mật
báo cho phụ thân chính là Khuynh Vũ…”. Tiếu Khuynh Vũ thân là Hữu
thừa tướng, mạng lưới tình báo của y vô cùng nhanh nhạy, chuyện vừa xảy
ra tức thì, y cũng đã biết.
“Nhưng huynh vẫn muốn đi?” – Thanh âm Tiếu Khuynh Vũ lạnh băng
“Phương Quân Càn, có bao giờ nghĩ hành động nhất thời này là vô cùng
ngu ngốc hay không?”
Phương Quân Càn cười khổ sở: “Đó là chủ ý của Thánh thượng mà, lão
cố tình muốn đẩy ta vào chỗ chết, ta thừa biết như vậy… Thánh chỉ vừa
ban ra cũng nằm trong kế hoạch của lão, lão biết… ta làm sao có thể bỏ
mặc phụ thân, biết ta chắc chắn sẽ cầu xin thay cha xuất chinh…”
Tiếu Khuynh Vũ trầm mặc, lặng lẽ nhìn Phương Quân Càn.
Hiện giờ vẻ mặt Phương Quân Càn thật khó mà xác định được đang biểu
lộ cảm xúc gì, lần đầu tiên trên nét mặt nam tử tà mị đầy sức quyến rũ kia