Làm y bị thương, chàng sẽ chỉ càng căm ghét thiếp, oán trách thiếp, hận
thù thiếp.
Đời này, kiếp này, tuyệt đối không bao giờ tha thứ cho thiếp.
Không bao giờ… tha thứ cho thiếp.
Đăng hỏa như sao sáng, tiếng người thưa thớt vang, ngân không dứt bài
ca khói lửa loạn thế.
Mây đen che mặt nguyệt, đất tối khuất dấu chân, có bao nhiêu tịch mịch
sầu thương mà không lời lẽ nào miêu tả được.
Đêm ấy, Thuần Dương công chúa Nghị Phi Thuần treo cổ tự vẫn trong
phòng riêng.
Hắn chính là số kiếp của nàng, là bóng ma đeo đẳng nàng.
Nợ nước,
Thù nhà,
Giữa khói lửa loạn thế phức tạp ngổn ngang này, ai so với ai tàn nhẫn
hơn?
Là ai đã nợ ai?
Cổ Liệt lăng.
Sao chi chít như vụn bạc dát lên bức màn nhung đen kịt, quầng trăng
trong veo.
Phương Quân Càn lặng lẽ đạp trên thảm lá khô hanh hao trải dài tận cuối
con đường.