KHUYNH TẪN THIÊN HẠ LOẠN THẾ PHỒN HOA - Trang 1425

Khóe môi nàng cong lên thành một nụ cười tuyệt diễm, mong manh: “Bệ

hạ.”

Phương Quân Càn cười hỏi: “Nàng có gặp Khuynh Vũ không?”

Thiên lý dặm trường không ngơi không nghỉ cấp tốc trở về Hoàng thành,

câu đầu tiên hắn nói với nàng chỉ là hỏi – Nàng có gặp Khuynh Vũ không.

Nghị Phi Thuần bất giác run rẩy.

Nàng muốn cười.

Tiếu Khuynh Vũ, ta ngày ngày đều nghĩ, nếu như không có ngươi tồn tại,

chàng có yêu ta không?

Kỳ thực, ngay từ ban đầu, ta đã sai rồi.

Trên đời này, nào có nhiều cái ‘Nếu như’ như thế?

Lầm lúc, lầm người, lầm yêu, cả đời hoàn toàn chìm đắm trong sai lầm

vô ích, vô vọng.

Ý trời đã định, chúng ta chỉ là những người gặp gỡ thoáng qua, sướt qua

vai đi mất, mãi mãi biệt ly không ngày gặp lại.

Ánh mắt hắn không có vẻ gì để ý đến nàng, chỉ nhìn thấy gương mặt

nàng chậm rãi tràn ra ý cười.

Nghị Phi Thuần lấy lại dáng vẻ ưu nhã khoan thai, tư thái cao ngạo cố

hữu, thanh âm nhẹ nhàng, hư ảo như khói như sương: “Công tử ở Cổ Liệt
lăng…”

Phương Quân Càn đáp: “Đa tạ.”

Dứt lời, xoay người đi ngay.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.