KHUYNH TẪN THIÊN HẠ LOẠN THẾ PHỒN HOA - Trang 1431

Trong lòng hắn vui sướng như điên, song chỉ trong nháy mắt, lại chùng

xuống, lạnh như băng giá.

Nếu như không phải đã đến thời khắc dầu cạn đèn tàn…

Thì những yếu đuối cùng với nhu tình luôn luôn bị che giấu thật sâu

trong lòng Tiếu Khuynh Vũ sẽ không bao giờ để lộ ra ngoài.

Dư Nhật thầm than trong lòng: Công tử… Người hà tất phải chịu khổ…

Ai nấy đều lần lượt thối lui, ra ngoài.

Trong phòng đã được đốt lên một lò than, bập bùng sưởi ấm, rất ấm.

Đêm sâu sắp hết, ánh nến lung linh, khói xanh bảng lảng.

“Phương Quân Càn…”

“Ơi, ta ở đây…” – Hắn nhẹ nhàng ôm y vào lòng. Một cái ôm, dốc cạn

hết thảy ôn nhu, lưu luyến cả đời mình có.

“Xin lỗi, đã không thể cùng với huynh ngắm nhìn thế gian mỹ cảnh nữa

rồi.”

“Sao chứ?”

Tiếu Khuynh Vũ cảm thấy giọt nước nóng hổi đang lăn trên má mình.

Gắng sức mở mắt ra, đập vào mắt chính là khuôn mặt góc cạnh bướng bỉnh
quật cường của Phương Quân Càn. Chiếc cằm cao ngạo cố gắng ngửa lên,
cánh môi bạc phếch mím chặt thành một lằn chỉ mỏng manh.

Chẳng lẽ cho rằng, chỉ cần ngửa đầu lên, là có thể ức chế được nước mắt

không ngừng trào ra kia sao?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.