KHUYNH TẪN THIÊN HẠ LOẠN THẾ PHỒN HOA - Trang 1464

Khi hết thảy phồn hoa náo nhiệt của thế gian đã đọng lại nơi khóe môi

mỉm cười an nhiên tự tại, đoạn tình duyên khuynh thế Phương Quân Càn
cùng Tiếu Khuynh Vũ cũng theo thời gian mà tan biến theo muôn vàn cánh
hoa phiêu linh giữa mùa đào hồng phai tuyệt lệ.

Trở lại khoảnh khắc ấy, đất trời lặng thinh, thời gian ngưng đọng, khiến

người cũng bối rối, hoảng kinh.

Nhành cây khô kiệt, thì ra thời gian cũng chỉ lướt qua rất nhẹ.

Giữa hương thơm mát dịu của đào hoa, dường như văng vẳng vọng về

giọng nói kiên định của vị thiếu niên vai quàng hồng cân thuở nào: “Đào
chi đính ước, trời xanh chứng giám! Tình này, thượng cùng Bích Lạc, hạ
Hoàng Tuyền!”

Không rõ vì lẽ gì, Trương Tẫn Nhai đột nhiên lệ ứa tràn mi!

Phương Vệ Y mắt lệ rưng rưng, đưa tay gạt đi, nhưng càng cố gạt, nước

mắt ứa ra càng nhiều.

Sương tan, gió ngớt.

Trời quang, mây tạnh, ánh sáng muôn nơi, giang sơn vạn đại.

Tịch dương phủ bóng sơn hà, trong nét lung linh hiện lên muôn hình vạn

trạng. Mải mê ngắm gió cuộn mây vần, núi sông uyển chuyển, đó chẳng
phải một bức họa non sông gấm vóc xán lạn huy hoàng đó sao.

Hết thảy mọi người đều bị cảnh đẹp hùng vĩ trước mắt làm cho mê muội!

Trương Tẫn Nhai khép mi mắt. Tay áo đột nhiên bị ai đó giật mạnh:

“Nhìn kìa!” Bên cạnh, là tiếng kêu thảng thốt không thể tin được của
Phương Vệ Y.

Mở bừng mắt, lập tức trừng lên thật to!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.