Lý Kính dĩ nhiên là biết: “Phương Quân Thiên một tay sáng lập Nam
thống quân, thu hồi bảy tỉnh phía nam, có ai mà không biết. Trừ Chủ tịch
ra, người tôi bội phục nhất chính là những thiếu niên anh kiệt như hắn đó.”
Nghê Hiểu Hiểu nhếch miệng cười kỳ quái: “Ta nói, Tiểu Lý Tử à, chẳng
lẽ cậu lại không biết Phương Quân Càn chính là Phương Quân Thiên sao
hả?”
Khâu Thanh Vận mỉm cười dịu dàng như nước: “Mùa xuân năm nay, Đại
Tổng thống cử hành nghi thức trao huân chương ở Phủ Tổng thống, Đông
Bắc Vương trong đại lễ đó nghe uy danh lừng lẫy ‘Phương thiếu soái’ của
con trai mình suýt chút nữa hôn mê bất tỉnh!”
“Đông Bắc Vương cứ đinh ninh con mình đang du học ở Anh Quốc,
hoàn toàn không ngờ Phương thiếu soái thế mà lại lừa gạt hết thảy mọi
người chạy ra tiền tuyến ở miền Nam.”
Nghê Hiểu Hiểu cũng chặn họng Lý Kính: “Đúng rồi đó, nghe nói Đông
Bắc Vương lúc đó sợ đến tái mét mặt mày. Thiếu soái là con trai độc nhất
của Phương gia, cái gì công danh lợi lộc còn lo không dâng tận miệng hay
sao? Ngộ nhỡ hắn ở tiền tuyến có gì bất trắc, Đông Bắc Vương cha hắn làm
sao ăn nói với liệt tổ liệt tông Phương gia?”
Vẻ mặt Trương Ngọc Hàm đầy hưng phấn: “Nghi thức trao huân chương
vừa kết thúc, nghe nói một tháng sau sẽ tiến hành trao binh quyền sát nhập
Nam thống quân vào Quốc thống quân. Không ngờ Thiếu soái không chuẩn
bị trở về đông bắc kế thừa phụ nghiệp, lại chuẩn bị đến học ở Đại học Bình
Kinh này.”
Lý Kính thấy mình bị ngó lơ, tủi thân ngửa mặt lên trời thở dài: “Lẽ nào
các anh đẹp trai tuấn tú cán sự hội đều chết ráo rồi sao…”
“Ê ê ê!” Lời vừa nói ra lập tức dẫn dụ móng vuốt của hai vị hoa khôi,
“Cậu nói mình cậu thôi không ai thèm chấp, nhưng đừng có kéo Tiếu chủ