KHUYNH TẪN THIÊN HẠ LOẠN THẾ PHỒN HOA - Trang 1512

Bất quá…

Dư Nghệ Nhã đỏ mặt trước ánh nhìn của chàng trai ấy: Đẹp trai quá đi.

Rồi lại quay sang nhìn Tiếu Khuynh Vũ một thân bạch y trắng muốt

không vướng bụi trần bên cạnh – Đầu cúi nhẹ, rèm mi dài như che phủ toàn
bộ đôi mắt, vẽ nên một vệt đen mun lên làn da tuyết trắng, tĩnh tại, an
nhiên.

Đồng thời, cũng mang một vẻ đẹp thanh nhã không hề tương đồng.

Hai người đứng cạnh nhau, tỏa sáng cho nhau, không ai thua ai.

Thực sự, rất khó phân hơn kém.

Phương Quân Càn tà mị cười: “Tiểu thư Dư Nghệ Nhã?”

“Phải?” Dư Nghệ Nhã càng hoảng, “Anh biết tôi?”

“Danh tiếng đóa hoa xinh đẹp nhất Bình Đô, có ai không hay có ai không

biết chứ?”

Phương Quân Càn xuất thân thế gia, lại có thời gian lại sống trong quân

ngũ, nên bất luận ngôn từ khách sáo chốn quan trường hay tiếng lóng nơi
chợ búa bình dân hắn đều nghe mãi thành quen, tùy nghi sử dụng, cử chỉ
lời nói nhất mực tự nhiên, không chút gò bó.

Nói ra có vẻ mỉa mai, nhưng cũng gần như là thế, chỉ cần hắn muốn, hắn

có thể lấy được cảm tình từ bất cứ người nào.

Bạn thấy đó, hắn chỉ tiện miệng nịnh đầm vài câu đã khiến Dư Nghệ Nhã

vui đến mở cờ trong bụng, phong độ quyến rũ có thể nói là số một.

“Vị này là…?” Đôi mắt đào hoa chết người chăm chú nhìn vị thiếu niên

áo trắng đứng cạnh Dư Nghệ Nhã.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.