KHUYNH TẪN THIÊN HẠ LOẠN THẾ PHỒN HOA - Trang 1514

Chỉ có cảm giác đôi mắt thản nhiên mà thông tuệ, nhè nhẹ long lanh tựa

ánh trăng yên ả, từ chốn xa xôi xuyên suốt nghìn dặm hồng trần, nhìn hắn.

Vẻ mặt ung dung, lạnh lùng.

Cánh hoa yêu kiều vẫn cứ mong manh hư ảo, tựa hồ chỉ cần chạm nhẹ

một ngón tay, cũng khiến nó tan biến như giấc mộng.

Phương Quân Càn tay cầm cành đào, ung dung đến gần Dư Nghệ Nhã.

Dư Nghệ Nhã mặt hoa e thẹn, hơi bối rối liếc nhìn Tiếu Khuynh Vũ cạnh

bên, do dự liệu có nên nhận hay không.

Ai ngờ,

Đôi mày kiếm của Phương Quân Càn khẽ nhếch, đưa cành đào đặt vào

tay Tiếu Khuynh Vũ, tà mị cười: “Tặng cậu.”

Nhìn cành đào xinh đẹp trong tay, trên mặt Tiếu Khuynh Vũ thoáng lướt

qua một tia ngẩn ngơ không rõ gọi là gì.

Ngẩng đầu, trước mắt là khuôn mặt tươi cười của người con trai ấy, vẫn

cuốn hút như xưa.

Chẳng lẽ, lúc nào đó, ở đâu đó, đã từng xảy ra chuyện giống như vậy?

Kiếp này gặp lại, chỉ vì kiếp trước dở dang.

Đôi tay ngà ngọc của Dư Nghệ Nhã chưng hửng giữa khoảng không, sắc

mặt hết trắng lại đỏ, xấu hổ đến không biết trốn vào đâu.

Trong một thoáng, trong lòng cô gái trẻ dậy lên khao khát đem vị

Phương thiếu soái này đi rút gân lột da cho hả giận.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.