“Thưa thầy… haha… Là… đang giờ Sử, Phương thiếu soái cùng giáo sư
Lâm tranh luận, bọn em định đi gọi bạn bè tới xem thôi ạ…”
“Thật hàm hồ!” Thầy giám thị giận đến thở dồn, đang định thuyết giảng
một phen thì bị một ông lão ngăn lại.
Ông lão ấy tóc bạc như cước, ăn vận giản dị, y phục có chút hoài cựu.
Tuy tuổi đã cao nhưng sức không hề yêu, tấm lưng thẳng băng, như thân
cây trúc xanh ngắt vươn cao ngạo nghễ, phong thái điềm nhiên, mà tuyệt
không có dù chỉ một chút tùy tiện.
Nếu chỉ nhìn mái đầu bạc trắng như tuyết, cụ già không hề khác gì
những lão nhân đã quá tuổi cổ lai hy, tuy nhiên, khi ánh mắt của cụ nhìn
thẳng vào ai, người đó sẽ nhìn thấy những tia trong trẻo tinh anh, hiền từ
đôn hậu mà ngay cả thanh niên trẻ tuổi cũng chưa chắc gì có được.
Chỉ thấy cụ già cười tủm tỉm: “Sinh viên tranh luận cùng thầy giáo là rất
nên! Có thắc mắc hoài nghi thì mới có tiến bộ, xem ra, đường lối học tập
dân chủ hóa của chúng ta đã dần dần được mở rộng rồi.”
Cụ già quay sang các giáo sư khác đề nghị: “Hay chúng ta đến đó xem
thử thế nào nhé!”
Nghe cụ nói thế, các giáo sư lục tục gật đầu tán thành, có thể thấy, cụ già
này được người ta thập phần kính trọng.
Đoàn người kia đi rồi, một bạn sinh viên mới toanh khều khều người bên
cạnh:
“Ông lão đó là ai vậy?”
“Là Hiệu trưởng Đại học Bình Kinh chúng ta, Hoắc Đông Cường!”
Bạn sinh viên mới há hốc mồm.