thế là không đúng, lần này các thầy bỏ qua không truy cứu, hy vọng sẽ
không có lần sau!”
Đối diện cụ hiệu trưởng, những sinh viên mới rồi cố ý quấy rối đều
ngượng chín mặt, trên người cụ già ấy toát ra một lực hấp dẫn rất mạnh đến
từ nhân cách đạo đức, đúng sai ở trước mặt cụ đều hai năm rõ mười không
chối cãi được.
Thấy các giáo viên lục tục an tọa ở cuối lớp nghiêm túc dự thính, Lâm
Hải Bác nhẹ thở hắt ra một hơi, tiếp tục cất giọng sang sảng.
“Bạn Phương, theo như em nói, Hoàn Vũ đế rất chung tình với công tử
Vô Song, vậy thì làm sao chỉ vài ngày sau đó, công tử Vô Song lại chiêu
cáo thiên hạ, nói y chẳng qua chỉ cùng Hoàn Vũ đế liên thủ diễn một màn
kịch? Rồi tại làm sao cách đó không lâu Anh Vũ hầu đường đường chính
chính đón công chúa Thuần Dương vào Vương phủ làm chính thất?”
Phương Quân Càn nào chịu lép vế! “Vậy thì tại sao Hoàn Vũ đế cả đời
không con nối dõi? Tại sao hậu cung phi tần chẳng có một ai? Và rồi tại
sao người đang đứng trên đỉnh cao cuộc đời lại một kiếm tự sát?”
Hắn luôn tin tưởng, rằng người đàn ông ấy thực sự một lòng yêu thương
công tử Vô Song, yêu thương một người cũng tuyệt thế xuất trần giống như
mình.
Dù cho mối tình ‘Thượng cùng Bích Lạc, hạ Hoàng Tuyền’ ấy bị sử sách
đời sau bóp méo xuyên tạc đến nỗi chẳng thể nào nhận ra chân dạng…
Một giáo viên ngồi cuối lớp rốt cuộc không nhịn được vỗ bàn rầm rầm:
“Bao nhiêu chuyên gia học giả chúng tôi đã nhất trí quan điểm như thế
trong giảng dạy, cậu dựa vào đâu mà dám phản đối?”
Phương Quân Càn cũng không ngại vỗ bàn đáp lại! “Hoàn Vũ đế dám
yêu dám nhận, đâu có giống như đám hậu thế các vị chỉ biết già mồm che