Tiếu Khuynh Vũ gật đầu, thình lình lên tiếng: “Nếu như muốn kêu gọi
các binh lính Nam thống quân bị tinh giản trước đây quay về, một lần nữa
tập hợp dưới trướng của thiếu soái, anh nắm được bao nhiêu phần chắc
chắn?”
Hắc Tử nghe hỏi xong, phản ứng thoạt tiên là cứng đờ như hóa đá, tiếp
theo, đôi mắt một lần nữa sáng lên rực rỡ như mắt mèo trong bóng đêm.
Thanh âm của anh chàng run lên vì kích động: “Tham mưu trưởng,
này… cái này…”
Tiếu Khuynh Vũ thản nhiên mỉm cười: “Hắc Tử, anh có thể liên lạc với
các anh em cũ không?”
Nhìn vị thiếu niên áo trắng ung dung bất phàm trước mắt, Kim Lão Hắc
lại ‘bập’, rập người một tiếng hành quân lễ.
“Chỉ cần lão Hắc tôi còn một hơi thở, dù có phải liều mạng tôi cũng
quyết tập hợp lại các anh em!”
Sau chuyện này, Phương Quân Càn có gạn hỏi Tiếu Khuynh Vũ.
Tiếu tham mưu trưởng trả lời như sau: “Trừ năm mươi vạn đồng tiền trợ
cấp, chúng ta vẫn còn một trăm vạn đồng chưa dùng đến, thay vì để đó anh
em tôi cũng chẳng có gì cấp bách phải chi tiêu, không bằng dùng nó để tổ
chức quân đội, sau này thiếu soái ở Bình Đô dù không ai thân thích cũng có
được lá chắn đủ mạnh, đỡ phải nhìn sắc mặt người khác mà hành sự nữa.”
Nếu có trong tay quân đội vũ trang, vậy thì kẻ nào muốn ở Bình Kinh
chọc vào Phương Quân Càn, cũng phải tự biết cân nhắc dè chừng.
Một hơi thở dài phả lên trên mặt tách trà, nước trà trong tách khe khẽ dệp
dềnh.