Hắc Tử nóng nảy gầm lên trước tiên: “Đám ranh con thỏ đế đó nằm mơ
giữa ban ngày đi! Thiếu soái bọn ta tự thân gầy dựng từng cây súng ngọn
dao, đối với anh em giao tình thế nào! Bọn chúng ngoại trừ thượng đội hạ
đạp, cắt xén quân lương thì còn làm được cái quái gì, rặt một lũ sâu mọt hại
dân!”
Cái khác tôi không dám nói, nhưng lão tử đây dám vỗ ngực cam đoan,
chỉ cần thiếu soái hạ lệnh cho tôi quay trở về, đám nhóc con đó có nằm mơ
cũng đừng hòng ra khỏi được doanh trại mà còn sống!”
Tiếu tham mưu trưởng thầm kinh hãi: Chẳng trách Đoạn Tề Ngọc sợ
nhất là quân đội tạo phản, những kẻ bị vứt bỏ này một khi bộc phát nổi dậy
sẽ chẳng khác nào đám đông mất hết tính người. Bất kể các vị có là tổng
thống hay thủ tướng, chạm tới một sợi lông của họ thôi cũng đủ cho các
ngài máu tươi năm thước rồi! Tựu trung, có thể khắc chế được bọn họ cũng
chỉ có người đã cùng vào sinh ra tử với họ từ khi còn tay trắng, từng bước
từng bước trở thành tướng lĩnh lãnh đạo toàn quân – Phương Quân Càn.
Lại nghe Phương Quân Càn quay sang Kim Lão Hắc ôn hòa hỏi: “Hắc
Tử, sắp xếp ổn thỏa cho người nhà rồi anh có dự tính gì không?”
“Hay nói đúng hơn, anh muốn làm gì?”
Tuy trong lòng đã nghĩ ra được giải pháp, song Phương Quân Càn không
muốn ép buộc Hắc Tử đi làm những việc mà anh không cam tâm tình
nguyện, nếu như Hắc Tử có lựa chọn riêng cho mình, hắn tuyệt đối tôn
trọng.
Hai mắt Kim Lão Hắc tức thời sáng rực, nhưng chỉ sáng lên trong thoáng
chốc, ánh sáng ấy không lưu lại quá lâu.
“Muốn làm gì… Tất nhiên là… cùng với các anh em vác súng khôi phục
sự nghiệp ngày trước, theo thiếu soái đoạt thiên hạ!”