KHUYNH TẪN THIÊN HẠ LOẠN THẾ PHỒN HOA - Trang 161

siêng năng thật thà cùng được thử thách, rèn luyện ý chí kiên định trên sa
trường, dần dần từng bước một thăng chức, trở thành một vị tướng lĩnh
được đông đảo binh lính yêu kính, trọng nể. Đến nay đã bốn mươi lăm tuổi
vẫn chưa thành gia lập thất, dường như cả nửa đời người đã dâng hiến trọn
vẹn ở đây, chịu đủ phong ba bão táp nơi đầu chiến địa.

Từ xưa, thành này là nơi con người được thử thách bằng máu và lửa.

Bởi vậy, Lý Sinh Hổ làm sao chịu nổi loại người nhờ vào gia thế mà tiến

thân, hưởng lương cao lộc hậu? Hơn nữa nơi đây, không một tấc đất nào
không được nhuộm máu tươi của các chiến sĩ Bát Phương Thành.

Ông làm sao có thể dễ dàng phó thác cơ nghiệp được giành giật bằng

máu trong tay một kẻ hoàn toàn xa lạ như vậy?

Huống chi đó lại là một kẻ chẳng thể làm người ta tín nhiệm nổi, một

Tiểu hầu gia tuổi còn thiếu niên, chắc chắn là kẻ đã quen ăn chơi trác táng.

Mà… cái sự chẳng kiêng dè thượng cấp bất tài vô dụng, cùng sự bất tín

nhiệm đối với các đại quan từ kinh thành tới, luôn tỏ thái độ ngang tàng
bướng bỉnh thì không chỉ mỗi mình Lý Sinh Hổ có, mà cơ hồ tràn ngập cả
biên quân, ai cũng vậy…

“Người đâu! Hừm! Mau đem tình hình Thiên Tấn uy hiếp chúng ta cùng

quy mô quân đội của chúng báo cáo cho Tiểu hầu gia biết đi! Bằng không,
lúc hắn đến đây mới dọa cho hắn sợ vãi mật mà chạy trốn thì đúng là chúng
ta thất trách!” – Lý Sinh Hổ phất tay gọi một gã tiểu binh, ra lệnh nhưng cố
ý nói thật to cho mọi người ai cũng nghe rõ.

Mệnh lệnh đầy ác ý nhưng cũng đầy khôi hài lọt vào tai tất cả tướng sĩ

không sót một chữ, quan binh cười rộ lên một trận khoái trá.

Bát Phương Thành, không thể nghi ngờ, ngay từ khi chưa đặt chân đến,

trong mắt binh sĩ, Phương Quân Càn chẳng có chút uy nghiêm nào, đã vậy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.