KHUYNH TẪN THIÊN HẠ LOẠN THẾ PHỒN HOA - Trang 17

có độc một đứa con trai, chính thê mất sớm, tiểu hài tử mới mười sáu tuổi
đã được phong hầu, chính là kẻ duy nhất đương triều, Phương Quân Càn,
Phương tiểu hầu gia.

“Vậy các hạ là…?”

“Chỉ là người nơi thôn dã, không dám với cao.” – Bạch y thiếu niên lễ độ

đáp lời, nhưng ngữ khí không thay đổi, vẫn lạnh như băng.

“Cái gì với cao hay không với cao? Danh vị Hầu gia chẳng qua do

Hoàng thượng khoan cùng khiêm hậu trong lúc cao hứng mà ban cho, có gì
ngoài hư danh?” – Hắn đang nói chợt im bặt, vì thiếu niên kia mỉm cười.

Nụ cười rất nhẹ, mà cũng rất lạnh, mang theo một chút đùa cợt ẩn tàng

trong nét lạnh lùng, y nhìn hắn chăm chú, không khỏi khiến hắn cảm thấy
trong lòng bồn chồn, bối rối…

Phương Quân Càn nhíu mày: “Ta nói sai sao?”

“Không…” – Thiếu niên vẫn cười nhàn nhạt, “Chỉ có điều trước đây ngũ

long đoạt vị, đương kim thánh thượng ‘khoan cùng khiêm hậu’ của chúng
ta không hề mềm lòng mà thí huynh sát phụ, chỉ trừ lệnh tôn, còn lại bốn vị
vương gia hoặc là chém đầu thị chúng, hoặc là ngũ mã phân thây, có ai
thoát khỏi kết cục bi thảm thân thể bất toàn? Giả như lệnh tôn không nắm
giữ binh lực trọng yếu, uy danh lừng lẫy có một không hai trong thiên hạ,
thì không biết Phương gia sẽ bị xử trí ra sao… A ha, khá khen cho một câu
‘Bệ hạ ‘khoan cùng khiêm hậu’ đó…”

“Ngươi xàm ngôn!” – Phương Quân Càn giận dữ, “Hoàng gia uy nghiêm

há để ngươi ăn nói bá đạo vậy chứ?”

Bạch y nhân quả nhiên không đáp lại, trên gương mặt thanh tú chỉ có nụ

cười ngạo mạn, bỡn cợt Phương Quân Càn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.