KHUYNH TẪN THIÊN HẠ LOẠN THẾ PHỒN HOA - Trang 1714

Thái Hoàn Diệu trăm nghìn lần không ngờ một kỹ nữ tép riu thế mà lại

dám lên mặt với cả bọn.

Quá sức mất mặt bèn chửi toáng lên: “Cho cô hầu rượu đã là nể mặt cô

lắm rồi! Chẳng phải chỉ là một con điếm mạt hạng hả, vờ vịt cái gì!!!”

Diêu Vu Thiện lạnh lùng quay sang, khóe môi đào nhếch cười phức tạp.

“Không sai! Tôi là gái điếm, tôi hèn hạ, tôi lẳng lơ, tôi thấy tiền là sáng

mắt, tôi làm vợ cả thế gian – Nhưng ít nhất, tôi cũng còn biết tôi là người
Hoa Hạ. Không giống như ai đó, ngay cả tên họ tổ tiên ông bà là gì cũng
quên sạch không sót chút gì!”

“Bọn ngoại lai giết đồng bào chúng ta biết bao nhiêu mà kể, ông còn vui

sướng cúc cung theo sau bọn chúng nịnh nọt lấy lòng, cung phụng bọn
chúng như thượng khách, ông còn có chút nào liêm sỉ không, ông có còn là
con người không?” Đôi mắt phượng thật dài nhíu lại, khóe mắt lóe lên tia
chán ghét khinh bỉ: “Thái Hoàn Diệu, ông còn hèn hạ hơn cả một con
điếm!”

Sắc mặt Thái Hoàn Diệu hết trắng bệch lại đỏ gay.

Diêu Vu Thiện sửa sang lại chiếc xường xám hoa mỹ trên người, vén lại

mái tóc mềm mượt, mỉm cười, nụ cười thản nhiên xinh đẹp như có ánh
sáng chiếu rọi mọi góc tối: “Vu Thiện sở dĩ nhận lời Thái thị trưởng dự
buổi tiệc này, chính là vì ông nói có Phương thiếu soái cùng Tiếu tham mưu
trưởng xuất hiện. Vu Thiện kính trọng bọn họ là anh hùng dân tộc, vừa
muốn được một lần chiêm ngưỡng phong thái của họ, mới không ngần ngại
đến đây bồi tọa – Chứ ví như hai người Uy Tang này, Vu Thiến chẳng có lý
do cũng chẳng có tâm trạng nịnh bợ lấy lòng, thứ lỗi không thể vâng lời
được.”

‘Bộp bộp bộp.’ Tiếng vỗ tay giòn tan vang lên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.