KHUYNH TẪN THIÊN HẠ LOẠN THẾ PHỒN HOA - Trang 186

Cổ Mục Kỳ xanh mặt, kinh hãi lắp bắp không ra tiếng, Du Bân vốn nhát

gan, vừa nghe như vậy thì sợ đến run lập cập, liền quỳ mọp xuống đất: “Hạ
quan không dám! Hạ quan không dám!”

“Làm gì mà không dám? Vài người các ngươi thông đồng với nhau phản

đối, muốn phân tán quyết tâm của ta, muốn ra oai phủ đầu với bổn hầu sao?
Ta nói cho các ngươi biết, kế này quá sức thiển cận, các ngươi tưởng bổn
hầu là tên ngốc, ngu muội không biết chính các ngươi đứng phía sau phá
rối hay sao?”

Cổ Mục Kỳ thộn mặt ra, không nói được một lời.

“Để ta nói xem hiện giờ trong đầu ngươi đang nghĩ gì coi có đúng không

nhé? Có phải ngươi đang nghĩ… Lão tử là kẻ phải vất vả chinh chiến sa
trường, anh dũng liều chết lập biết bao công trạng mới leo lên được đến
chức Kiêu kỵ úy, vậy mà Phương Quân Càn, một tên tiểu tử vô danh tiểu
tốt, chỉ nhờ bám gấu áo cha già hắn mà nhảy phốc lên địa vị Nguyên soái
chí tôn chí quý, thượng lên đầu lão tử -…”

“Mạt tướng, mạt tướng tuyệt không dám có ý đó…”

“… Mà hơn nữa, tiểu tử thối này lại còn tham lam vô độ, vừa lên nhậm

chức đã nhận hối lộ, Cổ kỵ úy ta vốn liêm khiết ngay thẳng làm sao có thể
chấp nhận sự việc này chứ…”

Phương Quân Càn càng nói càng chậm rãi, ngữ khí càng lúc càng mềm

mỏng dịu dàng, nhưng đầy gai nhọn bên trong, đột nhiên tay giáng mạnh
xuống bàn, cái bàn gỗ lớn rất vững chắc trong nháy mắt vỡ tan tành: “Nói
cho ngươi biết, Cổ Mục Kỳ! Bổn hầu từ nhỏ đã sống trà trộn trong quân
doanh, binh lính ương bướng càn quấy như các ngươi ta đã gặp không ít,
ngươi liệu tính đông tính tây có qua nổi ta không? Luận võ công, ngươi
chắc chắn tiếp bổn hầu không tới ba mươi chiêu. Luận cơ mưu, cái mưu kế

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.