KHUYNH TẪN THIÊN HẠ LOẠN THẾ PHỒN HOA - Trang 210

Bởi vậy, cậu bèn hướng về phía công tử, cật lực bàn lùi: chẳng thà trở về

còn hay hơn!

Vô Song công tử ngồi bên trong, tay nâng rèm kiệu lên, trưng ra vẻ mặt

lạnh lẽo như băng tuyết:

“Muốn về thì cứ về một mình. Chỉ một chuyện nhỏ, mới gặp khó khăn

chút ít đã bỏ dở giữa chừng. Ngày sau làm sao có thể làm được chuyện lớn
lao hơn chứ?”

Nhìn biểu cảm khó coi hiếm thấy đang hiện lên đầy mặt công tử, Trương

Tẫn Nhai lập tức im miệng, hết dám kêu ca… Trên đường đi tuyệt không
dám đề cập tới chuyện ‘trở về’ lần nào nữa.

Vì thế, Trương tiểu bằng hữu đành chịu phép, lủi thủi đi theo sau kiệu,

một đường thẳng đến Kha Hán quận.

Trong kiệu vọng ra một thanh âm trong trẻo, thản nhiên: “Cũng được,

hãy nghỉ tạm ở đây một lát vậy!”

Cỗ kiệu ngay lập tức dừng lại, nhẹ nhàng rơi xuống đất, Tiếu Khuynh Vũ

kích hoạt luân y trượt ra khỏi kiệu.

Đoàn thủ vệ hộ tống chung quanh luân y, hướng đến trà đình trước mặt.

Thật trùng hợp, ngay lúc này, đã có một nhóm người khác cũng đang

nghỉ ngơi ở đó.

Cả hai bên đều chưa từng nghĩ sẽ có lúc tương ngộ, vậy mà lại gặp nhau

ở đây, trong một trà đình nhỏ bé ven đường.

Ánh mắt Tiếu Khuynh Vũ đảo nhanh, ngay lập tức phát hiện trong đám

người đang đối diện mình kia một thư sinh nho nhã đang nhìn mình chăm
chú.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.