KHUYNH TẪN THIÊN HẠ LOẠN THẾ PHỒN HOA - Trang 231

Trước cửa lều, có bốn người đồng loạt nằm úp sấp, cả bốn đều bị trói

nghiến, trên người không có đến một vết thương nhỏ, miệng bị nhét giẻ,
đang nằm lăn ra đất ú ớ những tiếng không rõ nghĩa. Nhìn thấy Thái Nham,
nhất thời bốn người đều nước mắt giàn giụa.

Thái Nham thở hắt một hơi lạnh buốt! Lý Sinh Hổ… Cổ Mục Kỳ… Cao

Dậu… thậm chí cả kẻ đứng ngoài cảnh giới là Du Bân cũng bị tóm gọn.

Lần này đúng là, một lưới bắt hết!

Ngay giờ phút này, trong lòng Thái Nham chỉ có một cảm giác duy nhất,

chính là – may mắn!

Trước nay chưa từng may mắn như vậy!

May mắn mình vẫn còn minh mẫn sáng suốt để không nhập bọn cùng

với họ, chứ nếu không, lúc này những kẻ phải nằm rạp ở đây đâu chỉ có
bốn… Làm cho bọn họ nhục nhã đến muốn chết, bản lĩnh kẻ này thực sự
đáng sợ như thế nào đây…

“A ha, mới sáng sớm đã có chuyện gì mà náo nhiệt vậy?”

Sĩ tốt vừa nghe liền tránh ra một đường, Phương tiểu hầu gia thần thanh

khí sảng (3) đủng đỉnh tiến vào.

Nhìn thấy trên mặt đất, bốn viên Đại tướng của mình đang nằm chất

đống ở đó, Tiểu hầu gia hai mắt sáng rỡ!

“Cảnh này thật hoành tráng! Là sáng kiến của ai vậy?”

---oOo---

(1): câu trong nguyên tác lẽ ra phải là ‘Bàn bạc cái rắm gì!’, là Tiểu Mặc

viết như vậy, nhưng tôi ko dám để nguyên lên, đành sửa lại cho nó nhẹ
nhàng một chút!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.