ngu đến mức tự nguyện để sử sách lưu lại cái thứ ô danh ‘Tự hủy Trường
thành’ (1) cho hậu thế nguyền rủa đến thiên thu.
Bản thân ta thì đày đi biên quan, ở kinh thành dùng phụ mẫu ta làm con
tin ngăn trở, lão thực sự đã nắm được điều cố kỵ làm cho ta không dám
manh động, quả nhiên không hổ danh là một lão hồ ly đã thành tinh cả
ngàn năm!
Cứ từ đó mà chiếu xuống, Thái tử Phương Giản Huệ thật đúng là tiếp thu
bắt chước cha già hắn quá tốt.
Nhưng Phương tiểu hầu gia cũng chẳng lấy đó làm cái gì bất mãn, trấn
thủ thì trấn thủ chứ! Bổn hầu ở Bát Phương Thành này tự do hô phong
hoán vũ, xưng hùng xưng bá, hùng cứ một phương cũng thật sự là quá thỏa
nguyện, quá toại ý rồi.
Sau trận chiến, cả Đại Khánh thở phào nhẹ nhõm…
Chiến tranh, rốt cuộc đã kết thúc…
Phương tiểu hầu gia bâng khuâng nhìn ngón tay dài mảnh mai thanh nhã
nhón quân cờ cùng đôi mắt thanh khiết trầm tĩnh của Vô Song công tử:
“Rốt cuộc đã xong!”
Sóng mắt Tiếu Khuynh Vũ nhẹ nhàng chuyển lưu, hạ cờ: “Đúng vậy, đã
kết thúc rồi!”
Sau ‘Chấn hùng đại chiến’, Thiên Tấn cùng Hung Dã e rằng trong ba
năm tới cũng không kịp hồi phục thực lực mà cử binh xâm phạm.
“Khuynh Vũ, Thánh chỉ đã hạ, bổn hầu sợ không thể quay về kinh…” –
Hắn vẫn giữ lối đánh thọc sườn, ngập ngừng nhắc nhở y.