KHUYNH TẪN THIÊN HẠ LOẠN THẾ PHỒN HOA - Trang 263

Tiếu Khuynh Vũ thở dài, nhưng vẻ mặt vẫn vô cùng thản nhiên: “Tiếu

mỗ có dự cảm sâu sắc chuyện chẳng lành!”

“Khuynh Vũ!” – Phương Quân Càn lo sợ bất an nói, “Huynh đồng ý ở

lại Bát Phương Thành này giúp đỡ ta không?”

Bỏ đi hào quang rực rỡ của Bát Phương Thống soái, cũng chẳng thấy

thần thái ung dung điềm nhiên của vương hầu thiếu niên đâu. Lúc này, chỉ
có thấp thỏm, lo lắng không yên, ánh mắt tha thiết như khẩn nài, như bất
an, như căng thẳng khẩn trương, như khát khao ước vọng… Chỉ để chờ đợi
một câu trả lời…

Huynh đồng ý ở lại Bát Phương Thành này giúp đỡ ta không? …

Huynh có thể ở lại không?

Huynh có bằng lòng… Vĩnh viễn cùng ta không?

Tiếu Khuynh Vũ bình tĩnh nhìn hắn. Thật lâu, thật lâu, thời gian như

dừng lại, nín thở chờ một đáp án…

Rồi y thản nhiên buông một tiếng: “Được!”

Phương Quân Càn đến lúc này mới nở nụ cười. Nụ cười của hắn tươi rói

như đứa nhỏ được quà, rạng rỡ như dương quang chiếu rọi!

“Khuynh Vũ!...”

Tiếu Khuynh Vũ khoa tay ngăn lại: “Tới huynh hạ cờ kìa!”

Nỗi mừng vui khôn tả, hớn hở như vút lên tận mây xanh của Phương

Quân Càn lần thứ hai bị Vô Song công tử chẳng biết vô tình hay hữu ý, bóp
nghẹt!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.