KHUYNH TẪN THIÊN HẠ LOẠN THẾ PHỒN HOA - Trang 272

than vì lâm họa đao binh, nợ máu các ngươi gây ra đã chất cao hơn núi.
Đến tận khi binh bại quốc suy (7) mới chợt nhớ, mình vẫn còn một tấm
lòng son yêu chuộng hòa bình đến cuồng nhiệt đấy à? Bây giờ lại còn muốn
bổn hầu ngoan ngoãn bãi binh thúc thủ, không khỏi quá mức châm chọc
chúng ta rồi đó!”

Các sứ thần nghe thấy lời nói êm ái mà đầy vẻ mỉa mai nhục mạ thì mặt

đỏ tai hồng vì xấu hổ.

“Bát Phương tướng sĩ chúng ta gánh vác nỗi nhục quốc thể, chẳng tiếc

máu đổ sa trường, da ngựa bọc thây, trải trăm cay nghìn đắng mới có thể
chuyển thủ thành công! Vậy mà bây giờ, ngươi ngang nhiên bắt bổn hầu
ngừng tay?” – Hắn cười mỉa, mục quang sáng quắc, “Ngươi thử nói xem,
bổn hầu dựa vào cái gì để ngừng tay?”

Mặc dù mồ hôi lạnh đang túa ra ròng ròng, nhưng Lưu Sầm vẫn cố tỏ ra

ngang ngạnh, nói cứng: “Tiểu hầu gia nói hơi quá rồi. Đúng là bây giờ
Thiên Tấn cùng Hung Dã hao tổn nguyên khí trầm trọng, nhưng Bát
Phương quân cùng Tiểu hầu gia cũng đã mỏi mệt rã rời, chẳng còn sức tái
chiến nữa, có muốn phản công hay gì gì nữa thì cũng chỉ là dối mình gạt
người mà thôi!”

“Phải không?” – Phương tiểu hầu gia nhếch mép cười lạnh, lời nói nhẹ

như gió thoảng mây bay, “Vậy thì khai chiến đi!”

“Đợi đã!” – Sắc diện Lưu Sầm hết trắng bệch lại đỏ bừng lên, vừa giận

dữ vừa sợ hãi, hàm răng va vào nhau ken két, “Không biết phải như thế nào
thì Tiểu hầu gia mới đồng ý nghị hòa?”

Ngữ khí Phương Quân Càn trở nên nghiêm túc, sòng phẳng mười mươi:

“Liên quân lập tức lui binh, bồi thường chiến phí hai mươi vạn lượng cùng
kim ngân châu báu, cắt nhượng Cổn quận, Khoát thành, Lưu Diệp quận cho
Đại Khánh ta!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.