KHUYNH TẪN THIÊN HẠ LOẠN THẾ PHỒN HOA - Trang 317

Dường như bao nhiêu chua chát xót xa đang chực vỡ òa trong lòng ai

đó… Phương Quân Càn miễn cưỡng nặn một nụ cười: “Vậy được rồi! Từ
rày về sau, mỗi năm đúng đêm trừ tịch, bổn hầu sẽ tự tay làm cơm tất niên
cho Khuynh Vũ ăn, được không?”

“Phương Quân Càn, nếu thực sự được vậy thì tốt quá rồi…!” – Lời nói

nhẹ tênh như gió thoảng. Phương Quân Càn nhìn thật sâu người đối diện,
cũng vừa lúc người kia vừa nói vừa ngẩng đầu, đôi mắt trong suốt trữ định,
thanh nhã thuần khiết hướng lên chạm vào tia nhìn tha thiết của Phương
Quân Càn. Nhất thời, Phương Quân Càn tưởng hắn vừa nhìn thấy một trời
tinh tú lãng đãng chuyển lưu, mê mộng huyền ảo.

“Ta nguyện…” – Phương Quân Càn như đang lạc trong ảo giác mê hoặc,

“Chúng ta sẽ mãi mãi được như vậy… Ta cam đoan…”

Giao thừa năm ấy, hắn đối diện y mà nói những lời này.

Nhưng mà, cho dù hai người có là tuyệt thế vô song đi nữa cũng không

thể thoát được trò đùa cợt của đấng tạo hóa vô hình ẩn ẩn hiện hiện trong
chốn u minh. Có lẽ… thiên ý trêu ngươi, có lẽ… lời kia linh ứng: thề
nguyền chỉ là vô ích…

Khi Phương tiểu hầu gia giúp Tiếu Khuynh Vũ đưa luân y ra ngoài,

Trương Tẫn Nhai cũng nằng nặc xin đi theo đại náo trừ tịch, đương nhiên
bị Tiểu hầu gia một mực cự tuyệt!

“Con nít phải đi ngủ sớm nha! Ăn ngủ điều độ thì mới mau cao mau lớn

chứ! Nếu không mai mốt sẽ chẳng có cô nương nào ưng nổi ngươi đâu!”

Những lời đó khiến cho Trương đồng học nghẹn cứng họng! Hết đường

phản đối!

Dọn dẹp xong tiểu tử kỳ đà cản mũi, Phương tiểu hầu gia vô cùng hài

lòng, đắc chí đưa Vô Song công tử ra khỏi tiểu lâu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.