KHUYNH TẪN THIÊN HẠ LOẠN THẾ PHỒN HOA - Trang 320

Đêm ba mươi Tết, chẳng ai ngờ lại vinh dự được đích thân Thống soái

đến thăm hỏi, nhóm binh sĩ thủ thành nhất thời kích động tinh thần, trong
đêm đông lạnh lẽo, bầu nhiệt huyết được đốt cháy sôi sục!

“Bái kiến Tiểu hầu gia!” – Nhóm thủ vệ trong lòng phấn khích gầm lên,

ai nấy đều hồ hởi nhìn Phương Quân Càn không chớp mắt, trong ánh nhìn
dường như chất chứa một sự sùng bái gần như là tôn thờ.

“Mọi người thật vất vả! Đêm giao thừa là thời khắc rất quan trọng, mọi

an nguy của Bát Phương Thành đều hoàn toàn trông cậy vào các ngươi
đó!” – Lời nói của Phương Quân Càn ấm áp, trang trọng, khiến cho người
nghe cảm thấy mình được tin tưởng, được coi trọng, được tín nhiệm.

‘Trọng trách bảo an Bát Phương Thành, không phải chúng ta thì còn ai?’

Chẳng ai bảo ai, nhưng trong lòng tất cả binh sĩ đều cảm thấy tự hào.

“Khuynh Vũ, chúng ta lên lầu nha!”

Tiếu Khuynh Vũ làm cho tất cả mọi người ở đó đều kinh ngạc đến nghẹn

ngào nhìn y. Cả người chậm chạp trườn khỏi luân y, hai tay bấu chặt vào
mấu tường của thang lầu, thật gian nan, thật vất vả, thật kiên cường, từng
chút, từng chút một nhích dần lên cao…

Phương Quân Càn hốt hoảng, cuống quít đỡ lấy y: “Để ta giúp!”

“Không cần!” – Y phất tay cự tuyệt, ánh mắt cương quyết sắt đá nhìn

thẳng về phía trước, toát ra ý chí mãnh liệt, “Tự ta có thể làm được!”

Nam tử này… tàn tật đó, khiếm khuyết đó, nhưng lại kiêu hãnh đến độ

không chấp nhận để người khác nâng đỡ mình!!

Nhóm vệ binh chỉ biết trân trân nhìn Tiểu hầu gia đứng khựng một chỗ,

dõi mắt nhìn theo Vô Song công tử đang chậm chạp từng chút một nhích
lên lầu thành.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.