KHUYNH TẪN THIÊN HẠ LOẠN THẾ PHỒN HOA - Trang 322

Tình yêu đó, chỉ độc mình ta, đêm đêm, khi nhân thế đã ngủ say, khi

huynh đã chìm vào giấc mộng, ta lại đem ra suy tưởng, ấp ôm, ve vuốt,
gặm nhấm… một mình…

Sẽ không bao giờ làm huynh phải khó xử. Bởi vì, Khuynh Vũ, ta trân

trọng huynh…

Điều kiện tiên quyết của tình yêu, là trân trọng…

Trên lầu thành có hai thiếu niên tuyệt thế vô song, một người bạch y

trắng muốt không chút tỳ vết, một kẻ hồng cân rực rỡ phất phơ phong lưu
tà mị. Một ngồi, một đứng…

Bầu trời Bát Phương Thành đêm giao thừa rực rỡ sắc màu, pháo hoa vút

lên cao, tung xòe ra mọi hướng như hàng ngàn hàng vạn đóa hoa lộng lẫy
khoe sắc, cả trời đêm phút chốc rạng rỡ chói lọi như ban ngày. Dưới mặt
đất, hoa đăng giăng giăng khắp chốn như dải ngân hà lấp lánh lung linh,
nhà nhà cờ phướn sặc sỡ đủ màu, người người quần là áo lượt, ai nấy đều
sướng hân hoan trước thời khắc thiêng liêng của trời đất.

Lưu quang phi vũ, hỏa vũ ngân xà.

Ngư long quang chuyển, ngọc hồ thấu bích (1)

Trên phố, người người không ngớt reo hò hoan hô.

Nhưng mà, cũng ở ngay đó, cũng thời khắc huyên náo rộn ràng đó, giữa

muôn vàn cảnh sắc sống động tươi vui đó, có hai người im lìm, bất động
như tượng, không một âm thanh, cũng không chút cảm xúc, chỉ có ánh sáng
của pháo hoa thỉnh thoảng lóe lên, chiếu rọi hai khuôn mặt ngời sáng, rồi
liền tan đi, mờ mờ ảo ảo, tranh tối tranh sáng…

Khi tia sáng pháo hoa cuối cùng vụt tắt, tự nhiên cả Phương Quân Càn

cùng Tiếu Khuynh Vũ không hẹn mà gặp, cùng cất tiếng thở dài khe khẽ…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.