KHUYNH TẪN THIÊN HẠ LOẠN THẾ PHỒN HOA - Trang 324

Nhìn vẻ kinh ngạc ngây ngẩn của y, mọi lời hắn muốn nói đều nghẹn lại

ở cổ họng…

Pháo hoa lóe sáng chói lòa rực rỡ rồi vụt tan biến vào hư không, diễm lệ

mê hoặc, hoa lửa lung linh bay múa trên không trung, như cơn mưa sao
băng liên tục lóe lên rồi vụt tắt, ánh sáng mỏng manh chiếu rọi dung nhan
Tiếu Khuynh Vũ, lấp lánh hư ảo, ấm áp như thái dương, mà cũng thuần
khiết như trăng sáng.

Cho dù đánh mất cả uy vũ tôn nghiêm, cho dù đổi chác cả sơn hà vạn lý,

cũng không thể đáng giá bằng cảnh tượng khiến người ta triền miên lưu
luyến, mải mê nhìn ngắm không muốn rời chân trước mắt…

Phương Quân Càn lẩm bẩm: “Ta nguyện khuynh đảo thiên hạ để đổi lấy

một nụ cười thật lòng của huynh…”

“Sao vậy?” – Tiếu Khuynh Vũ nghi nghi hoặc hoặc hỏi.

“Không… không có gì!”

Câu nói của Phương Quân Càn là gì, Tiếu Khuynh Vũ rốt cuộc không thể

nghe thấy. Tất cả đáp án cho thắc mắc ấy, đều như pháo hoa kia, vút lên
không trung, bung xòe rực rỡ như muôn ngàn đốm lửa lấp lánh lung linh,
để rồi sau đó lặng lẽ tiêu tán, chìm dần rồi mất hút trong bầu trời đêm
huyền ảo, tĩnh mịch.

Tiếu Khuynh Vũ không thể ngờ rằng, chỉ vài năm nữa thôi, Phương

Quân Càn sẽ lại vì mình mà chỉ huy đại quân khởi binh đoạt vị, đạp nát cơ
nghiệp mấy trăm năm yên hoa thịnh thế của Đại Khánh này…

---oOo---

(1) : lưu quang: ánh sáng lung linh, phi vũ: múa >>> ánh sáng lung linh

nhảy múa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.