KHUYNH TẪN THIÊN HẠ LOẠN THẾ PHỒN HOA - Trang 327

“Nhờ phúc của công tử, Vô Ưu hết thảy đều tốt đẹp!” – Thích Vô Ưu nở

nụ cười vui sướng mãn nguyện, nói tiếp, “Tất cả tướng sĩ Bát Phương
Thành đối với Vô Ưu đều rất quan tâm chiếu cố. Có lẽ bởi vì biên thành
nơi phương Bắc này cùng với địch quốc ở phía Nam cách nhau quá xa, thật
lòng mà nói cừu hận chất chứa cũng không sâu nặng, cho nên Vô Ưu vừa
chân ướt chân ráo đến đã có thể hòa nhập cùng tướng sĩ Bát Phương Thành
mà không bị họ kỳ thị gì!”

Từ xưa đến nay, địch thủ truyền kiếp của Bát Phương Thành chính là hai

nước liền kề ở biên cương Tây Bắc Đại Khánh – Thiên Tấn cùng Hung Dã.
Nhưng ngược lại, đối với Liêu Minh ở phương Nam xa xôi lại không có
mấy ảnh hưởng, cho nên mới có thể chỉ trong thời gian ngắn, mọi người
đều đồng lòng tiếp nhận Thích Vô Ưu.

“Vậy thì tốt rồi!” – Tiếu Khuynh Vũ gật đầu hài lòng, “Tiếu mỗ rất hy

vọng Thích quân sư có thể xem Bát Phương Thành như nhà của mình vậy!”

Thích Vô Ưu nở nụ cười hòa nhã thân thiện: “Công tử, kỳ thực Vô Ưu

không phải là người Liêu Minh!”

“Từ nhỏ, Vô Ưu đã không cha không mẹ, phải phiêu dạt lang thang khắp

nơi, chính ta cũng không hiểu được ta từ đâu mà có, làm sao mà lớn lên
được. Mãi đến khi gặp Liêu Minh quốc chủ, được họ trọng đãi nên ta đầu
nhập Liêu Minh, dốc lòng dốc sức phục vụ cống hiến.”

Hắn nói ra những lời đó, ngữ khí dửng dưng, nhẹ tênh như gió thoảng,

sắc diện cũng không hề nhuốm dù chỉ một chút bi ai.

Tiếu Khuynh Vũ cúi đầu xuống, mân mê bàn tay quấn kim tuyến: “Tiếu

mỗ hại Thích quân sư phải chạy trốn khỏi Liêu Minh lang thang trôi dạt
chân trời góc bể, Thích huynh không oán hận Tiếu mỗ sao?”

“Oán hận?” – Thích Vô Ưu cảm thấy kỳ quái, “Vì sao phải oán hận?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.