KHUYNH TẪN THIÊN HẠ LOẠN THẾ PHỒN HOA - Trang 33

Tiếng tiêu kia như oán, như thương, như than, như khóc, lúc thắt ngặt,

khi bình thản, nửa như đoạn tuyệt, nửa còn vấn vương, tình tang tha thiết,
nhấn nhá ngân nga, mong manh như sợi tơ mành, tĩnh lặng tựa chỗ hồ sâu,
mơ hồ tiếng sênh hòa nhịp, thấp thoáng bóng dáng múa ca, thì thầm chuyện
viên khuyết tam sinh, vui buồn tan hợp.

Đang lúc cao trào, tiêu rời khỏi môi, ngưng bặt.

“Công tử, đêm đã về khuya, nên về phòng nghỉ thôi!” – Một đại hán đến

bên cạnh Tiếu Khuynh Vũ. Người cao bảy thước, tráng kiện cao lớn, gương
mặt chất phác hiền từ, tròn trịa mà đôn hậu. Hai thái dương nhô cao, hơi
thở đều đặn, chân bước nhẹ nhàng dường như không chạm đất, bước đi
không nghe ra đến nửa tiếng động nhỏ, thật sự là cao thủ hiếm thấy trên
đời! Tiếu Khuynh Vũ trầm ngâm suy tư, bàn tay phải quấn vòng kim tuyến
chậm rãi vuốt lọn tóc dài, tư thế ung dung mà tịch mịch. “Công tử…” – Đại
hán muốn nói gì đó, lại thôi. “Lao thúc, đêm nay trăng sáng quá, ta muốn
ngắm thêm một chút nữa!”. Y xem người hầu này như phụ thân, như huynh
trưởng, do vậy ngữ khí cũng khách khí dị thường. Lao thúc thấy dường như
đêm nay, ánh mắt Tiếu Khuynh Vũ ngắm trăng càng thêm cô tịch…

“Công tử, người phải chăng đang nghĩ đến Phương tiểu hầu gia?” – Lao

thúc từ tốn hỏi, “Phương tiểu hầu gia là nhân tài hiếm có đương thời. Còn
công tử bên cạnh không có mấy bằng hữu thân thiết, giả như Phương tiểu
hầu gia có thể cùng công tử kết thành tri âm, lão bộc thật sự là mừng thay
cho người!”, “Loại ý nghĩ này có nghĩ cũng chớ nói ra, mà tốt nhất là đừng
nên nghĩ tới…”. Khuôn mặt Tiếu Khuynh Vũ trở nên lãnh đạm, trầm giọng:
“…nếu không sau này chúng ta ngay cả chết như thế nào cũng không biết
đâu!”

Tiếu Khuynh Vũ thoáng chau mày, bộ dáng y khi chau mày suy tư cũng

phảng phất như minh nguyệt rọi thiên nhai.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.