KHUYNH TẪN THIÊN HẠ LOẠN THẾ PHỒN HOA - Trang 34

Lao thúc than thầm, ông hiểu rất rõ công tử của mình. Y sở hữu trí tuệ

tuyệt đỉnh, có thể đổi thay thế sự, đồng thời là ý chí mãnh liệt, kiên định
quật cường, vậy mà từ nhỏ hai chân đã có biến, di chuyển bất lợi, làm sao
khiến người ta không khỏi tiếc cảm mà thở dài?

Tiếu Khuynh Vũ hai tay đan vào nhau, ngồi lặng lẽ, cô độc một góc,

ngẩng đầu vọng nguyệt.

Dưới trăng, y im lìm lặng lẽ.

Thanh tĩnh.

Thần thái cao ngạo mà đoan trang, y phục thanh nhã chỉnh tề.

Kiên định đường hoàng, không chút xao động bối rối.

Y nhìn trăng tròn vành vạnh, đột nhiên se sẽ thở dài…

“Đêm dài dăng dẳng, chẳng có lòng dạ nào dỗ giấc. Ta còn tưởng chỉ có

mình ta lo âu phiền não không thể ngủ được, nào ngờ cả Tiếu huynh cũng
theo ta, đồng bệnh tương lân. Chẳng rõ điều gì khiến Tiếu huynh vọng
nguyệt thở dài?” – Một nam tử hồng cân rực rỡ, phong thái tiêu cuồng xuất
hiện giữa ánh trăng. Hắn tà tà ngồi trên nóc nhà. Áo trắng, choàng bên
ngoài một lớp hắc sa, hồng cân thật dài tung bay trong gió. Ánh trăng thật
lớn và tròn lẳng lặng tỏa ra thứ ánh sáng yêu dị phía sau nam tử ấy, có cảm
giác hắn từ trong ánh trăng mà bước ra vậy.

“Thiếu gia!” – Lao thúc có vẻ căng thẳng, nhưng Tiếu Khuynh Vũ đã

khoát tay ngăn lại, y bất động thanh sắc, lên tiếng: “Nửa đêm, gió thổi trên
ấy rất lạnh, Tiểu hầu gia không lạnh sao?”, “Hahaha…” – Phương Quân
Càn cười ha hả chẳng chút hảo ý, trên người hắn toát ra sức cuốn hút mê
hoặc khó ai bì kịp. Vẻ đẹp của hắn có lẫn nét tà mị, nhưng không phải kiểu
đẹp của phấn son, mà ngược lại, phong thái đường hoàng mà kiêu dũng.
Chân hắn khẽ nhún, người tung lên khỏi mái nhà, ung dung phiêu diêu,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.