KHUYNH TẪN THIÊN HẠ LOẠN THẾ PHỒN HOA - Trang 341

“Không phải như vậy…” – Phương Quân Càn nhắm chặt mắt, ức chế

dòng cảm xúc đang chực trào thành lệ, “Ta chỉ hy vọng, Khuynh Vũ được
bình an…”

“Không cần phải theo bổn hầu vào tử địa chịu chết!”

“Phương Quân Càn!!!” – Tiếu Khuynh Vũ chợt biến sắc! Y nhấn mạnh

từng tiếng, vẻ mặt trở nên âm trầm đáng sợ, ngữ khí tràn ngập vừa thất
vọng vừa phẫn nộ của kẻ bị hạ nhục, “Huynh xem Tiếu Khuynh Vũ ta là
hạng người nào?”

“Nếu đã nguyện ý vĩnh viễn ở bên cạnh huynh, Tiếu Khuynh Vũ quyết

không thay đổi!”

“Ta những nghĩ… Thế gian này, chỉ duy nhất huynh thấu hiểu ta!”

Thế gian này, chỉ duy nhất ngươi thấu hiểu ta…

Phương Quân Càn, kẻ duy nhất thấu hiểu ta, ngươi nói đi?

Nhìn thật sâu đôi đồng tử trong suốt như pha lê, ôn nhu trữ định mà kiên

quyết cháy bỏng, Phương Quân Càn vụt nhận ra – cuộc đời này của hắn đã
không còn cô độc.

Chỉ một chữ đáp lại ngắn gọn: “Phải!”

Tiếu Khuynh Vũ lúc này mới mỉm cười.

Nhẹ nhõm, thanh thản cười, nụ cười khiến cho mây tan sương rã, hoa

xấu hổ khép cánh, lá e ấp ẩn mình, thuần bạch như tuyết, thanh khiết như
sương.

“Tuy nhược điểm của Bát Long Ám Tiễn là có thể phế cánh tay người sử

dụng, nhưng Tiếu mỗ hai chân không tiện, vạn nhất gặp tình cảnh thắt ngặt
nó cũng có thể cứu ta một mạng.” – Y thản nhiên giải thích.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.