Phương Thành, trên đường tiến công đã phá Trữ Quận, đánh Ai Vân, liên
tiếp hạ hơn mười thành, đại quân càn quét như lửa cuốn, thắng như chẻ tre.
Chúng tướng sĩ lúc này nhìn lại mới kinh hoàng nhận ra Phương tiểu hầu
gia từ khi thống lĩnh đại quân đến nay chưa từng nếm mùi thất bại! Từ
‘Nghênh huy’ ‘Chấn hùng’ cho đến ‘Cuồng lan’ lần này… Liên tiếp các
chiến công hiển hách kinh thiên động địa đều gắn liền cái tên Phương Quân
Càn, uy danh của thiếu niên vương hầu tuổi chớm mười tám vang danh
khắp chốn, đương thời không có kẻ thứ hai!
Đúng là một người có cái uy trấn áp cả thiên hạ.
“Khuynh Vũ!” – Hắn, một thân khôi giáp lấm lem, hồng cân ngạo nghễ,
đi đến trước mặt y. Trên người vẫn toát ra khí khái anh hùng, tà mị bức
người. Hắn đứng yên ở đó, mũ trụ bằng bạc chạm trổ tinh xảo hạ xuống,
cắp một bên sườn, mắt sắc tựa kiếm, con ngươi sâu thẳm hút hồn thế gian,
khóe môi khẽ nhếch lên khinh mạn mà vô cùng quyến rũ. Đôi má vốn trắng
nõn bầu bĩnh thuở ấu thơ nay đã bị chiến tranh cùng khổ nạn mài giũa, trở
nên góc cạnh, tuy có vẻ khắc khổ nhưng lại nam tính ngời ngời.
Quả thật, ‘Thiên chi bách luyện thành cương, vô hà mỹ ngọc thành khí’
(1).
Tà mị, anh tuấn, tự tin, lạnh lùng mà quyết đoán, khí độ thong dong thư
thái, động tĩnh giai phong vân.
Hiện giờ, Phương Quân Càn đã thực sự trở thành một nam nhân chân
chính! Hắn đã trưởng thành!
Phương Quân Càn đột nhiên khuỵu người xuống, hai gối quỳ trên đất,
tầm mắt song song với Tiếu Khuynh Vũ, giọng nói ôn nhu dịu dàng: “Ta đã
về đây!”
Ta đã về đây…