KHUYNH TẪN THIÊN HẠ LOẠN THẾ PHỒN HOA - Trang 350

Chỉ một câu thôi, hơn cả thế gian thiên ngôn vạn ngữ.

Chẳng ai để ý, Phương tiểu hầu gia mỗi khi kết thúc chiến dịch trở về,

câu đầu tiên hắn nói ra vĩnh viễn là đối diện với người ấy, và chỉ nói đúng
câu này – Khuynh Vũ, ta đã về đây!

Đại Khánh.

Hoàng đô.

Hiện tại, Thái tử Phương Giản Huệ thấy trong lòng khó chịu không sao

nói hết. Bị phụ hoàng giáo huấn, quở trách, gã phiền muộn, đống tấu
chương như núi của quần thần khiến gã bực dọc, mà hơn tất cả, chính là tin
báo tiệp (2) liên tiếp từ Hung Dã gởi về càng làm gã như muốn phát điên
lên!

Bực bội nên gã phải đi giải sầu, nói văn vẻ là: cải trang vi hành.

Bảo là vi hành, nhưng gã chẳng phải đi vì muốn thị sát cái gì dân tình

hết. Ra khỏi hoàng cung là gã trực chỉ nơi nổi tiếng ăn chơi xa xỉ, thác loạn
đệ nhất kinh thành – Nhược thủy tam thiên hạng. (3)

Nện gót vào con đường nhỏ, bên tai chợt nghe văng vẳng thanh âm tỳ bà

trong trẻo, lúc nhặt lúc khoan, khi trầm khi bổng, đang thê lương lạnh lẽo
bỗng trở nên mạnh mẽ oai hùng! Chân bước như say, Thái tử vô thức bước
theo tiếng đàn…

Người thiếu nữ ca xướng xinh đẹp ngày thường chỉ hát những khúc hiểu

phong tàn nguyệt (4) cất giọng ngâm nga một từ khúc mà dường như trước
nay chưa ai từng nghe qua, một khúc ca chất chứa thật nhiều cảm xúc trái
ngược, theo tiếng hát trầm bổng mà hiện lên, vừa thê lương tịch mịch, vừa
mạnh mẽ oai hùng, vừa bi tráng hiên ngang, vừa phong lưu khoái hoạt!

Bốn bề gió cuốn bụi bay, thiên hạ thay nhau kể chuyện tuyệt thế

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.