KHUYNH TẪN THIÊN HẠ LOẠN THẾ PHỒN HOA - Trang 375

Người băng tuyết thông minh, trí tuệ trác tuyệt như huynh…

Tận đáy lòng ta, chỉ còn giữ lại một câu cuối cùng – Khuynh Vũ, ta yêu

huynh.

Dưới trời sao mênh mông, trong ánh trăng bàng bạc…

Hai thiếu niên đối diện, chăm chú nhìn nhau không chớp mắt.

Nghe như gió đêm đang thổi mạnh dần, ù ù, lồng lộng, vậy mà vẫn tinh

tế nghe được hơi thở khe khẽ, nhè nhẹ…

Đất trời lặng nhìn hồng cân tà mị phất phơ tung tẩy trong gió, ngắm bạch

y thanh khiết bất nhiễm loang loáng ẩn hiện dưới trăng.

“Đúng rồi Khuynh Vũ, tâm nguyện lớn nhất trong cuộc đời huynh là gì?”

Thiếu niên mười bảy mười tám tuổi đã sở hữu tài năng kinh luân tuyệt

thế, còn chưa trưởng thành đã lập vô số chiến tích lẫy lừng, lẽ thường sẽ
sớm trở nên kiêu căng ngạo mạn, vênh váo tự đắc, chẳng để ai vào mắt.
Trước mặt người khác, sẽ luôn tỏ ra tư thế oai phong bệ vệ, hoặc là vô cớ
bột phát những cơn nóng giận thất thường. Những kẻ như vậy nào có biết
lắng nghe là gì? Bởi vậy, lại càng không thể có chuyện nửa đêm nửa hôm,
dưới một trời trăng sao mê mộng huyền ảo lắng nghe tâm sự, nguyện vọng
thầm kín của ai đó được.

Nhưng Phương Quân Càn khác hẳn những kẻ phàm phu tục tử ấy. Ngay

lúc này, hắn đang chuẩn bị nghe…

Tiếu Khuynh Vũ trả lời không chút do dự: “Đứng lên!”

Phương tiểu hầu gia nhìn thật sâu ánh mắt y, ánh mắt cháy bỏng khao

khát mong chờ, lòng không khỏi kích động, trầm giọng nói chắc nịch:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.