“Công tử…!!” – Cố dài giọng, tỏ vẻ tội nghiệp đáng thương để công tử
động lòng trắc ẩn.
Vô Song công tử vẫn bất vi sở động (2), chẳng chút lưu tình: “Muốn ta
nhắc lại lần thứ hai?”
Bởi vậy, Phương tiểu hầu gia còn thiếu một chút nữa bước vào cửa thì đã
đụng phải Trương Tẫn Nhai đang đưa cái mặt đầy vẻ nhớ nhung trông đợi
về phía mình.
“Tiểu hầu gia!!!” Trương Tẫn Nhai chạy ào đến trốn sau lưng hắn, chỉ
thò ra nửa cái đầu len lén nhìn lên, đôi đồng tử đen láy hướng về Phương
Quân Càn có thể nói là ngang ngang với cảm kích!
Đây chính là cái gọi là ‘Đến sớm không bằng đến kịp’!
Thanh âm Vô Song công tử vẫn trong trẻo ôn nhuận nhưng lại lạnh lẽo
đến gai cả người: “Tiếu mỗ đang dạy dỗ đồ nhi nhà mình, Tiểu hầu gia xin
hãy tránh ra một bên!” Nói thì nói vậy, nhưng trong mắt rõ ràng tóe ra
ý:chẳng liên can đến ngươi, bớt lo chuyện bao đồng đi!
Phương tiểu hầu gia tự nhiên tức cười, nhịn không được cười khanh
khách: “Khuynh Vũ tích cực quá hóa khắt khe rồi, tiểu tử còn nhỏ, thiên
tính ham chơi, không thuộc bài cũng là chuyện thường tình, ngày tháng còn
dài, cần gì phải gấp gáp như vậy?”
Nhìn Trương tiểu bằng hữu lúc này cũng y hệt như mình thuở xưa,
bướng bỉnh bốc đồng, Phương Quân Càn không kềm được ý nghĩ muốn
bao che cho cậu.
“Ừ ừ!” – Cái đầu nhỏ xinh lấp ló sau lưng Phương Quân Càn gật lia gật
lịa như gà con mổ thóc! Hình tượng Phương tiểu hầu gia trong mắt Trương
Tẫn Nhai chưa bao giờ cao lớn vĩ đại như lúc này…